fly like a butterfly
Tự nhiên nhá, tự nhiên thôi....ta thấy mọi thứ đều thật chướng tai gai mắt. Ta muốn đập phá, ta muốn hét thật to....rồi sao?

Rồi tất nhiên....và quả thực không thể khác được....cái đáp lại ta là tiếng quát lớn của ba cộng thêm vào đấy là đôi mắt vô cùng ngạc nhiên và... khâm phục cái sự can đảm xen lẫn dở hơi của mẹ. Và như một lẽ đương nhiên, dù có bực bội, dù có cay cú đến đâu ta cũng thừa biết điều mình nên làm đó là lặng câm. Vâng, lặng câm. Thế nên cái cách mà ta chọn để giải tỏa sự bực bội là đi qua đi lại, rồi lại đi lại đi qua trong nhà. Thôi thì nếu xét trên phương diện tích cực, thì cứ coi như ta đang tập thể dục vậy.

Haizzzzzzz....

Sao mà ta nản cái cuộc đời này vô vàn....

Ta ghét, ừ ta ghét cái cách người khác nhìn chằm chằm vào ta, cứ như thể ta là người ngoài hành tinh, sinh vật lạ hay thậm chí là trên mặt, trên người ta có cái gì đó bất thường  á. Thế nên ta cứ phải đoán, phải nghĩ, rồi lại cứ phải nhìn lên nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại xem mình có bất nhã ở chỗ nào không. Thế đấy!

Ta ghét cái cách người ta chẳng biết tí ti gì về ta, mà lại cứ đoán già đoán non, nói to nói nhỏ là ta thế này thế nọ. Thật là vô duyên hết sức và quả là không thể chấp nhận được khi mà cái người mà thực sự còn không biết ta cao hay ta thấp, ta gầy hay ta béo, mặt mũi ta trông nó tròn méo ra sao mà đã buông những lời nhận xét vô cùng khiếm nhã về ta. Thiệt tình....đáng ghét hết sức. Kệ....sống chết mặc bay....nói túm lại là không liên quan tới ta. Ừ thì ta ghét, nên ta mặc.....

Ta ghét cái kiểu giận cá chém thớt....mà nói một cách công bằng là lắm lúc ta cũng hành động theo kiểu trút giận tùm lum tùm la như thế....:">. Ừ đấy, ta đang vui, cơ mà ta chưa kịp nhoẻn miệng cười, đã bị biến thành cái thùng rác di động cho người ta trút giận. Hay ho hết sức vậy á....và quả là vô cùng bất công với một con người vô cùng dễ thương như ta đúng không. Quá đáng kinh lên được !

Ta ghét nhất, ghét ơi là ghét khi người khác nói ta khó hiểu. Vì sự thật, tuy có hơi phũ phàng, là ta cũng có hiểu ta đâu. Lắm lúc ta cứ khùng khùng điên điên, làm ta còn bực mình với chính ta, huống chi là mọi người. Ôi dào, đời nó thế đấy. Ta mà hiểu ta thì còn gì là thú vị. Người khác mà hiểu được ta nữa thì quả là.....ngoài sức tưởng tượng. Nên rút kinh nghiệm nhé, đừng bao giờ nói ta khó hiểu, vì nếu không, hậu quả sẽ vô cùng khó lường. =))

Ờ, ta cũng cực ghét, ghét lắm á, mấy loại người mà cứ thay đổi xoành xoạch và chả bao giờ có lập trường vững vàng. Gió thổi đến đâu cây ngả đến đấy....đúng là không đáng một xu trong mắt ta. Ghét.

Ta ghét cái thái độ chỉ biết ăn năn một cách tạm thời.....và không bao giờ chịu ngoái đầu lại một lần nhìn lại những việc mình đã làm. Thật tình mà nói, việc ấy á, nào đâu có tốn mấy calo, cũng chẳng làm ai đó phải mỏi cổ, thế mà chẳng có mấy người làm được việc ấy….đáng ngán..>"<

Thôi thì ta còn ghét, ghét, ghét nhiều thứ lắm. Ghét cả cái cách ta ngồi trước máy tính mà gõ gõ những dòng này. Vì quả thực nó khác xa so với những gì ta nghĩ. Nhưng giả sử ta diễn đạt mọi thứ thật trung thực nhé, tức là ta sẽ phải tổng sỉ vả một cơ số người, và như một lẽ tất nhiên, kéo theo đấy, sẽ là một loạt hậu quả vô cùng nghiêm trọng….mà thiệt tình….phải nói là không đỡ nổi. Các tình iu có thể hiểu là 3Đ nhé. Nên thôi, ta đành ngậm ngùi để đợt sau trút tiếp vậy. Chờ nhé….người ta. 
0 Responses

Post a Comment