fly like a butterfly

Đêm...mưa...
Em nằm nghe mưa, nao lòng thật...
Mưa...em ngóng...
Mưa...em về...
Mưa...em bước...
Và mưa...em khóc một mình...
Đi mau nhé, chạy thật nhanh...em trốn mưa...để rồi mưa vội vã tìm em...và bắt được em trên khóe mi...
Đêm...em nằm nghe mưa...bài hát bạn tặng nghe sao ấm lòng qúa...là Tiếng mưa đêm...uh, là tiếng mưa đêm...
Mưa vẫn rơi...nhẹ nhàng...
Mưa ru em...em chạm vào mưa.
Lạnh...khẽ rụt tay, đóng vội cánh cửa...em rùng mình...lạnh quá...
Mưa...còn rơi mãi như tiếng đàn...như tiếng lời thở than...
Nóng hổi...là nước mắt em lăn dài trên má...kỉ niệm ngày mưa em bỏ quên đâu đó, bỗng ùa về...theo mưa...
Mai, các tình iu xa em...xin mưa thôi tìm...thôi bắt em trên mi...để mắt em không nhòe lệ...dõi theo bước chân các tình yêu...
Mưa ru em...em ngủ...
Và ngủ ngoan nhé...tình yêu.
fly like a butterfly
Ngột ngạt qúa...
Em muốn thở...
Thở thật mạnh...
Ước gì em có thể ... biến mất...
Ước gì gió ghé ngang qua...và...cuốn theo em...
Bay...
Em khóc ít hơn rồi... Không phải em không thể khóc mà vì em không muốn khóc nữa...
Mắt em đau lắm...giá như em có thể nhắm mắt lại...
Ngủ một giấc dài... Mãi mãi...
Em chạy trốn nhé...
Ừ...em đi thật...
Máu vẫn còn vương trên áo...trên vai...trên mặt em...
Là máu của em đấy... và cả của người em yêu thương...
Em bế tắc thật đấy...
Em gào khóc thật này...
Em đứng giữa...và phải chọn lựa...
Hả dạ một lần, đánh trả một lần...nghĩa là bị tổn thương một lần...
Chịu đựng như cũ...đau lòng như cũ...để rồi chiến thắng như nó vẫn thế...
Bối rối...khó xử thật đấy...
Tổn thương ai bây giờ...
Thôi thì...
Em tổn thương em...
Như thế...
Ngột ngạt qúa...
Em muốn thở...thở mạnh...
Em ngất rồi sao...em ngã...
Và em rơi...
Tự do...trong tích tắc...
Lần thứ 4 em xỉu...xỉu thật...vì đuối sức...vì mệt mỏi...
Hiệu qủa thật đấy...
Đã thôi ồn ào...đã thôi đau đớn....
Chỉ mình em...tổn thương....
Kiếp này em trả....trả hết....
Nợ đời....
Kiếp này em gánh...gánh hết...
Đau thương....
Để kiếp sau....
Môi em chỉ thấy nụ cười....
Chạy trốn...đi dạo....mưa....và một mình...
Nhón chân chạm khẽ nước hồ...
Lạnh...
Hít một hơi đầy mùi cỏ ướt, mùi đất ẩm....lắng tai nghe tiếng côn trùng trong đêm....
Khẽ khàng...
Em trở về...
Gột rửa hết tất cả....đắm mình thật lâu...
Chìm....
1....2....3.....4.....5....
Em thở mạnh....thở hết buồn phiền....
Ngủ nhé....ngủ thật ngon nhé....
Nay đã tạm bình yên....
Mai đã là một ngày khác...
fly like a butterfly
Nếu có một ngày....
Em đi lạc vào một thế giới khác....
Một thế giới không toan tính, không bon chen, không đố kị,..... chỉ có tình yêu...
Em trở nên....vô nghĩa...và bình thường đến lạ...

Nếu một ngày....
Em đi lạc vào một câu chuyện khác....
Câu chuyện thần tiên đẹp đẽ với cái kết lúc nào cũng có hậu....
Em sẽ không còn là em....

Nếu một ngày.....
Em đi lạc vào một thời đại khác....
Thời đại mà robot thay thế con người, chẳng tình cảm và vô tri đến lạ...
Em sẽ trở thành...vật thể lạ...

Đơn giản...
Nếu cuộc sống không có bon chen, đố kị, cũng chẳng có toan tính, ganh ghét, thì em...con người em...cũng sẽ chỉ như những người khác,  tràn ngập yêu thương , tình người,...và em sẽ bình thường, thậm chí là rất bình thường...vì em chỉ hơn người khác được nụ cười, mà cuộc sống tốt đẹp thì sẽ chẳng ai khóc, đâm ra em bình thường...

Nếu câu chuyện nào cũng là một kết thúc có hậu, em sẽ chẳng phải đắn đo suy nghĩ về cuộc đời, về con người...về cả nhân tình thế thái....để rồi lại tự hỏi liệu cứ sống như thế- tức là sống thật đơn giản ấy - em có thể tồn tại...? Vì nếu biết được sống tốt sẽ được đền đáp, sống xấu sẽ bị trừng trị như chuyện cổ tích ấy thì em chả dại, chả tội gì mà sống ác để...giảm thọ cả...em sẽ cứ là em, đơn giản, vô tư, vui khi người ta vui, buồn khi người ta buồn, để rồi em có lòng tin....cho đi rồi sẽ nhận lại...

Nếu em sống trong một thế giới vô tri, em sẽ ngay tắp lự thành đồ quý hiếm, không bị đưa vào viện bảo tàng thì cũng sẽ bị đưa ra mổ xẻ phân tích...vì em mau nước mắt lắm, hay khóc hay cười, rồi hay tủi thân, hay mủi lòng nữa chứ, và tất nhiên như thế là đồng nghĩa với việc em có tình cảm, có tri giác....khác nào em thành vật thể lạ trong thế giới không tình yêu ấy....

Và sự thật...
Em vẫn tồn tại, vẫn có giá trị, và vẫn cứ ngày ngày chau mày nhăn trán suy nghĩ về nhân tình thế thái, xong lại thở dài đánh thượt than vãn....Ôi cái cuộc đời này....để rồi nhận ra em...thực sự không bình thường....

Vì người ta vẫn bon chen, vẫn vội vã, còn em....vẫn là em....sống chậm.....
Vì chẳng ai biết trước được điều gì sẽ đến, và người ta cũng chỉ sống hôm nay biết hôm nay, ích kỉ đến lạ....còn em....vẫn thế...vẫn một niềm tin, cho đi tức là đang nhận lại....ừ...hi vọng thế...hi vọng....
Vì người ta đang trở nên vô tình đến lạ....vô tình với cả những người thân yêu...được và mất những gì em chẳng biết....nhưng có một điều em chắc chắn, đó là họ đang đánh mất chính bản thân họ đấy....còn em...vẫn thế...ghét những người vô tình, ghét những người giả dối, vô cùng cảm kích và biết ơn, trân trọng những ai tốt với mình...để rồi lâu lâu lại rơi lệ vì tủi thân, vì cảm động....

Và...
Đêm đêm...
Em lại thao thức tự hỏi....
Sống như em liệu có thể tồn tại...?











fly like a butterfly
For Daddy....

9 tuổi, lần đầu tiên ta bị giáng một cái tát...đau, sợ, khóc thật to vì không rõ nguyên nhân. Nhưng cái tát đó là cái tát của tình thương, của sự lo lắng...ta trân trọng....

13 tuổi, lần thứ hai bị tát...sao mà ta ghét ai tát vào mặt ta thế nhỉ, còn gì là mặt với mày nữa chứ...thế mà...oan ức, vô lý, lần này ta tức, ta giận ghê lắm, 1 cái tát chẳng đủ để làm ta đau, nhưng ta cứ khóc mãi...khóc vì oan ức, tủi thân, tức tưởi....

16 tuổi, lần thứ ba bị ăn tát, lần này là đáng, đáng lắm, không cãi được, cũng không giận ai...vì ta sai lè lè, ta sai rành rành ra đấy khi ta nói dối .... là hôm nay học thêm để đi chơi nhưng sự thật là thầy cho nghỉ ( tức là vẫn không phải cúp học nhé ---> ngoan chán...) nhưng ta sai...ta nhận và từ đấy, cứ mỗi lần định nói dối là ta lại sợ, sợ bị phát hiện, sợ bị ăn tát ( mà như đã nói đấy, ghét bị tát cực...) nên đâm ra ta ngoan hiền thật thà đến lạ...và cũng lại đâm ra ghét ai lừa ta nói dối ta kinh lên được...lần này đáng, đáng lắm....

19 tuổi, lại một cái tát oan, ta thề đấy, oan gì mà oan, oan đến nỗi anh ta thương ta quá ngồi khóc với ta ngon lành ( mà anh ta hơn ta những 6 tuổi nhá, tức là lúc ấy anh ta đã đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất đang hoàng rồi đấy nhé... ). Sự việc là chỉ vì có người bênh ta khi ta bị bắt đi pha ấm trà, mà đau đớn nhất là thà không đi pha trà thì bị ăn tát cũng đáng, đằng này....khốn khổ chưa, chỉ vì cái mặt mẹt xinh tươi của ta lúc đấy không được tươi như thường ngày ( là do ta đang cay cú + thương cho anh trai thưn iu bị mắng oan ), đâm ra cái mặt ta nó trông có vẻ không được hay ho cho lắm, dẫn đến kết quả cũng không được hay ho khác ( thậm chí là tồi tệ ) là một cái tát vào khuôn mặt xinh đẹp của ta trước toàn thể bàn dân thiên hạ. Nhưng chẳng hiểu động lực gì mà ta không khóc ( lúc ấy thôi nhé ) và cũng không làm rơi ấm trà nóng hổi do mới được pha trên tay, lẳng lặng đi vào, không nói một tiếng, để rồi khóc oà như con nít khi mọi người đã yên giấc....Anh trai thưn iu biết ta khóc mò lên an ủi, rồi khóc theo ( tứt nhiên là chỉ rơm rớm thôi nhá, chứ không bù lu bù loa như ta, nếu không á, mất hình tượng chết  ...). Oan ức vô đối....

21 tuổi, vâng lần này thê thảm không kể xiết khi ta bị giáng tới 9 cái không thể mạnh hơn vào mặt. Tội của ta là gây mất đoàn kết gia đình ( vì ta xi nhan cho mama thưn iu mấy cái tin nhắn mà papa gửi cho ai đấy ). Chuyện sẽ chẳng có gì là to tát nếu hôm đấy phụ nữ không vùng lên, nếu hôm ấy ta làm như mọi lần, tức là thấy chiến tranh sắp nổ ra ta cùng em gái thưn iu đi lánh nạn, và chờ đợi sóng yên biển lặng mới hoạt động lại như bình thường. Nhưng không, ta lớn rồi, đường đường là một đứa con gái đã đủ tuổi lấy chồng, một đứa con gái nặng tới 58kg thì không thể đứng nhìn mama thưn iu lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan được. Cũng là để một lần ta đòi quyền tự do ngôn luận trong ngôi nhà thưn iu của ta....ai dè, vâng, thật là ngoài sức tưởng tượng khi tổn thất do chiến tranh gây ra lại quá lớn. Và tất nhiên, người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất là ta. Thì vì ta là con gái ngoan, là chị tốt mà lị. Cái mặt xinh đẹp của ta phải mất nửa tháng mới quay về nguyên trạng ( đấy là chưa kể vài cái răng có dấu hiệu sa chấn đấy nhá ), chưa hết cái miệng xinh xắn hay nói hay cười thường ngày ấy, cũng te tua vì bị chảy máu, bị rách, báo hại ta ăn uống không ngon lành, nói cười không tự nhiên, nhưng ta lại được dịp dằn vặt và làm cho suy nghĩ của trụ cột gia đình thay đổi. ( Nếu biết được ta vẫn lén ăn được cơm cháy chắc tình hình đã không mấy khả quan được như thế ). Đau ngoài da thì nhanh, mà đau trong lòng sao lâu thế nhỉ. Đường đường là người ta thương iu nhứt lại phang 9 cái tát vào mặt ta, toé máu hỏi có đau không. Mà đau nhứt lại là người ta thương iu nhứt cũng thương iu ta nhứt mới khốn khổ khốn nạn chứ...Hẫng, buồn ghê gớm...

22 tuổi, vâng chỉ vừa mới xong tức thì này, tức là ngay đúng cái ngày ta viết entry này ấy, ta lại bị tát 2 cái. Khổ thân, có gì dĩ hoà vi quý, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước trà, rồi từ từ nói chuyện chứ lị. Đằng này nổi trận lôi đình khi ta đang lui cui dọn dẹp cái bãi chiến trường do một buổi họp mặt thân mật bạn bè để lại. Mà sự việc dẫn đến hậu quả ấy là do ta, vâng do ta tất, khi ta mệt, ta đã xin phép lui vào trong phòng và không dùng cơm ( sau khi nấu nướng dọn dẹp mửa mật ra nhá ), trươcs đó để được yên tĩnh nghỉ ngơi ta đã rót sẵn ba chai rượu, gỡ sẵn 1 thùng đá, và định gọt luôn trái cây ( nhưng không có ) , và cũng đã rất lịch sự từ tốn chào hỏi hết thảy mọi người. Nhưng cũng chỉ vì cái sự quá ư là ngoan ngoãn của ta lại làm ta suýt nữa đi làm lại CMND khi các bác - bạn của song thân ta ấy - cứ gọi ta ra bằng được....để làm mai con trai của các bác í cho ta ( khốn khổ chưa ), và để ta chào hỏi thưa chuyện đàng hoàng. Và dĩ nhiên khi ta đã lim dim chìm vào giấc ngủ sau nhiều ngày vật vã vì mất ngủ thì có trời mà gọi, cộng thêm cái headphone nhỏ xinh gắn vào lỗ tai, cùng với nhạc Yiruma ru ngủ thì....trời có sập ta cũng không dậy nổi. Hậu quả khi cuộc vui của song thân đã tàn, ta bị đập cửa rầm rầm, mama lao vào gọi ta ra dọn dẹp. Biết thân biết phận ta lồm cồm bò dậy, đối đáp lại một câu vô cùng dễ thương ( tất nhiên là không phải hôm nay ) là con biết rồi ạ, làm chi mà papa quát to rứa. Không ngờ, không ngờ, quả thực ta không ngờ câu nói lái tiếng miền Trung quê mẹ để trêu mọi người thường ngày hôm nay lại là lý do cho cái sự tức giận của papa bùng phát. Nào là ta bị mắng te tua, té tát và xối xả vào mặt là mất dạy, là hư đốn, làm ba mẹ mất mặt khi mấy bác gọi mà không ra, papa hét như sấm rầm mà cũng không ra, mà như thế là chống đối, lại còn dám cãi lại khi nói cái câu rất đỗi dễ thương vừa rồi. Và như đã tự kiểm điểm phía trên, ta thành thật nhận lỗi và chịu trách nhiệm hoàn toàn về những tổn thất mà ta phải gánh. Giá mà ta chọn cách " im lặng là vàng " và biết trước được " la làng là sẽ chết " ta đã không liều mạng gân cổ thanh minh như vậy. Ta kiên quyết đòi papa phải lắng nghe nỗi niềm của ta trong khi papa đang nổi trận lôi đình, thì ta đòi giá mà ba hiểu con chút, đôi khi con cũng mệt mỏi, cũng có lúc cần được nghỉ ngơi ( sau khi đã cơm bưng nước rót tận răng cho các bề trên ), và nào là nếu lúc các bác gọi ba hiểu cho con, nói đỡ cho con thay vì đồng thanh gào rống tên con thì ba đâu có mất mặt ( vì ta đã xin phép lui ra nghỉ ngơi rồi mà ). Ôi giời, chưa kịp hết câu thì papa thưn iu lao xuống, đằng đằng sát khí, tay trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu , ta biết ngay là có chuyện chẳng lành nên mới bảo ba bình tĩnh, đừng dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện ( vì ta đã vô cùng biết lỗi...dù sự thực rất cay cú và vẫn không thể biết được rốt cuộc ta đã phạm lỗi gì ngoài việc không ra cho các bác soi kĩ để tuyển làm con dâu . Mk ---> đừng hiểu lầm nhé, là muốn khóc ấy, chứ không phải mấy cái bâỵ bạ đâu ). Ai dè câu nói ấy lại định đoạt số phận tối nay của ta, khi ta trả lời câu hỏi bạo lực như thế nào bằng câu trả lời không thể thông minh hơn là: như ba tát con 9 cái lần trước. Vâng, ngay sau đấy, tức thì, ta lãnh trọn một cái tát. Nước mắt đầm đìa và đối với papa thưn iu như thế là oan ức ( mà oan rành rành đấy thôi ), là không phục, là chưa chịu nhận sai, thế là ta lại bị hỏi thế có đứa nào dám mất dạy với bố, gọi mà không ra không? Và khốn khổ thay cho thân ta, khi ta lại đưa ra một câu trả lời rất nhanh và chính xác đó là : Chị Nguyên ( tên chị dâu ta đấy ). Hậu quả, mặt ta sưng đều 2 bên, đầu óc quay cuồng choáng váng, mắt mờ tai điếc....

Sau khi van xin là " Don't repeat again and again, plz, because I've already known that's all my faults " và với khuôn mặt vô cùng đáng thương và tội nghiệp của ta, ta đã được tha bổng kèm theo ánh mắt có phần thương xót của papa và đau lòng của mama ( vì tiện thể đằng nào cũng te tua, ta đòi luôn quyền được tự do than vãn cho mama thân iu -  tức là được lắng nghe và chia sẻ ấy ), nên giờ ta mới có thể thong dong ngồi đây, với gò má ê ẩm vì đau nhức, 2 mắt sư húp vì mất ngủ và khóc nhè, môi đỏ mọng vì rớm máu viết những dòng chữ đau thương này.

Đau ngoài da nhanh khỏi, nhưng đau trong lòng....khó quá.

P/s: to my dad: sau đêm nay, tức là sáng mai ba sẽ nhận được bản tự kiểm điểm đầy máu và nước mắt của con ( nói cho bảnh chứ có xíu máu ở đầu ngón tay dính vào do rửa chén bị đâm vào thôi )
- Con hoàn toàn đã biết sai và đã nhận lỗi, nên xin ba rộng lượng không hỏi khó con là tại sao con vẫn khóc rấm rức nhé, vì quả thực con không muốn đâu, vì nó làm con xấu xí, nó làm con đau đầu, và nó sẽ làm con phải kiềm chế cái sự ăn chơi sa đoạ với các tình iu trong môtj khoảng thời gian rồi.
- Con hứa lần sau dù có chạy hộc tốc, dù có vấp phải đá quàng phải dây, con cũng sẽ ngay lập tức có mặt khi ba gọi.
- Ngoài rút kinh nghiệm cho bản thân, con cũng sẽ truyền đạt lại bài học này cho các thành viên vắng mặt ngày hôm nay, đó là em gái thưn iu và anh trai iu dấu của con -  các tình iu khác của ba.


Kí tên: con gái ngoan hiền dễ thương vô đối của ba. Tồ.