fly like a butterfly
Ngày em chào đời ấy, theo như lời mẹ kể thì quả thực nó rất hay ho và ra trò. Đại khái ấy, em nói đại khái vì em nào có biết tường tận, ba mẹ nói sao em chỉ biết ghi chép nguyên văn, ừ thì đại khái, hôm ấy trời mưa to lắm, mưa gió bão bùng, ba em sau khi cưa hết vài xị rượu, tê tê nằm vắt chân ngồi đọc truyện, truyện thì tất nhiên phải là truyện kiếm hiệp, vì ba em nào ham hố mấy cái tiểu thuyết lãng....xẹt cộng thấm đầy nước mắt, nước mũi đâu. Còn về phần mẹ em, bụng mang dạ chửa, sốt rên hừ hừ, và sau khi được bác sĩ chuẩn đoán là sốt rét, ngay tắp lự mẹ em đã được cho đi truyền nước trong một phòng bệnh rất chi là đặc biệt......;))

Em nói đặc biệt vì ngoài mẹ em và bình nước, chẳng còn ai trong cái phòng đó sất, thế là, như số trời đã định, em ra đời lúc nào không hay....:)

Mẹ em mắt chữ O mồm chữ V, ngạc nhiên quá đỗi, vì mẹ em nào ngờ em chọn cái ngày "đầy định mệnh" ấy để ra đời đâu. Miệng thốt không thành lời, mẹ em ú ớ gọi bác sĩ, sau một hồi gào thét (tất nhiên là tên bác sĩ), bác sĩ cũng đã có mặt, tay còn chưa kịp đeo găng....;)) Đưa tay nhấc em lên, em chỉ như một cục thịt bé xíu, hình dáng thì vẫn trong cái tư thế co quắp như khi nằm trong bụng mẹ. Hix, vì vốn dĩ em bị đẻ non những hai tháng mừ, thế nên khi nhìn thấy em, bác sĩ đã cuống cuồng cả lên, hốt hoảng tột độ. Thế là, ngày đầu tiên chào đời, em đã làm mọi người được một phen hú vía như thế đấy :))

Thực tình, nếu câu chuyện của em chỉ có thế thì có lẽ em đã chẳng dám mạo muội mà viết rằng "rất hay ho và ra trò" đâu. Sự thể nó là như thế này, em khác người, thật á, khác người lắm, khác từ khi chào đời cơ. Ai sinh ra trên đời đều oe oe mà khóc, mà gào, thế nhưng em, em không hiểu vì cớ gì mà em không hề khóc. Mắt em mở to, mặt em lạnh lùng, môi em mím chặt....Rồi.....
Bốp....
Bốp....
Bốp....
Và Bốp....
Đến lần thứ tư bị bác sĩ đét vào đít em mới e e khe khẽ được mấy tiếng. Mọi người thở phào, mẹ em cũng kịp hoàn hồn, thế là mẹ tròn con vuông đấy nhé...Phù...

Nào ngờ...
Vì đẻ non nên em được chuyển sang phòng kính để hít và thở....nhưng ông trời dường như muốn thử lòng người, em nào đã được bình yên vô sự. Cúp điện....còn em vẫn nằm đấy, dĩ nhiên là trong cái hộp kính tối om và ngột ngạt, và nếu ba em mà không phát hiện kịp thời, rồi tức tốc chạy đi gọi bác sĩ trong cái bộ dạng dép tông lào chiếc có chiếc không, chân tay lấm lem bùn đất thì có lẽ em đã xanh cỏ rồi....

Thế đấy...

Một lần nữa em lại bị lôi ra....tím ngắt và im thin thít....
Lại đét đít, lại cố gắng làm em khóc, rồi em khóc thật....khóc to, bố khỉ, cứ nghĩ thử mà xem, nếu là em bây giờ, đánh em nhiều thế, em lại chả ăn vạ um sùm lên ấy chứ....huống hồ là lúc ấy..."_"
"Em sống"....
Và "sống thật à?" là câu mà bác sĩ nói với ba em, lúc em được lôi ra từ tủ kính và lúc bác í được mời đi ăn đầy tháng em....hix...phũ phàng làm sao...
Nhưng sự thật hiển nhiên là em - đứa bé đẻ thiếu tháng ấy, chỉ nặng 1,2kg, cả bàn chân xòe ra không bằng đốt tay của ba, ngón tay cái thì như sợi dây diện....với nhiều tai nạn hi hữu đã có thể sống đến giờ này...lành lặn, béo tốt và xinh tươi :)) với... vô vàn tật xấu. Ít nhất là em thấy như thế....

Sinh nhật năm nay em 23 tuổi, thêm một lần em cầu nguyện và cảm ơn người đã mang em đến với cuộc đời, nước mắt hay nụ cười thì cũng là số mệnh, em chấp nhận...
Vì khi người ta khóc, em cười nên bây giờ....người ta cười em lại khóc....
Lại thêm một tuổi, nghĩa là đang già đi, cũng tức là đang dần chai lì với mọi thứ,...vì từ khi mở mắt nhìn đời, em đã biết em vô cùng cứng đầu...như nó vốn thế....
Tạm biệt tuổi 22, tạm biệt tất cả nỗi buồn và nước mắt...em đón chào tuổi 23...
Một tuổi mới và một em khác...:)
0 Responses

Post a Comment