fly like a butterfly
Ngày bé, em hiếu động, chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Em di chuyển và cuộc sống cũng cứ thế quay, em  bước nhanh cuộc sống cũng dần thay đổi....
Khi lớn lên em lại muốn dừng lại....chỉ đơn giản là đứng yên một chỗ và ngắm nhìn mọi thứ chuyển động..... Em mỏi mệt vì cứ phải chạy đua với thời gian, với đời, với người, em kiệt sức vì những bước chân vội vã, nên em tìm về với bình yên....
Em tìm bình yên ở trong gió. Không phải tự nhiên em yêu gió đâu nhé. Gió không màu, không mùi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, em đã có thể cảm nhận được gió....Em thấy gió khi từng sợi tóc em bị thổi tung, bay ngược trong gió...Em thấy gió khi gió khẽ chạm vào má em, nhẹ nhàng nhưng rét buốt....Em thấy gió khi đường em về lá rơi rụng đầy, xào xạc giữa không trung....Em thấy gió khi gió mang theo hương cuộc sống, đầy mùi vị và thật thân quen....Là gió đấy....Gió cuốn theo những nỗi niềm, những yêu thương, những khắc khoải, những mong chờ....Gió mang nhiều tâm trạng nhưng gió chẳng nặng lòng....Gió vẫn phiêu diêu, tự tại và bay đi khắp chốn....Gió nhẹ nhàng.... Gió tràn đầy tình cảm.....Đã có những lúc lòng em trĩu nặng suy tư để rồi em lại tìm đến gió. Em đến một nơi chỉ có gió và em, để rồi khi nhắm mắt lại, em sẽ thấy hồn mình như đang bay theo gió.....  Phiêu bồng....Lãng du....Và vô định....Em phiêu cùng với gió và cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho em, cười vì ưu tư trong em dần tan biến, chỉ còn lại yêu thương gửi theo gió bay xa....
Em đi tìm bình yên ở màu đen đơn độc....đôi khi lạnh lùng và thật tàn nhẫn....
Mặc kệ....Vì màu đen trong em rất khác, mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong, lạnh lùng nhưng lại thật nồng ấm....Màu đen của em đấy, vụng về lắm.... màu đen nơi khóe mắt chẳng thể che được nỗi buồn trong lòng, những vết thương hằn sâu trong tim....và màu đen ấy cũng chẳng thể giấu nổi những yêu thương nồng nàn nơi ánh mắt, khi hạnh phúc đã dâng tràn...Những khi buồn em thường im lặng và lúc đó, em muốn trốn đi đâu đấy, hay đơn giản là giấu nỗi buồn vào bóng đêm, tối tăm và cô độc.., ẩn mình những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó mà ngay chính em cũng chẳng thể hiểu.... Để rồi đôi lúc em bật cười vì màu đen của em, màu đen của bóng đêm, nghệch ngoạc và thật xấu xí. Bản thân bóng đêm chẳng hề ấm áp, nhưng màu đen của bóng đêm lại làm lòng em dịu lại, trùm em bằng nỗi nhớ vô hình, phóng tầm mắt em vào không gian vô định, để rồi khi em nhắm mắt lại, cảm nhận hạnh phúc len lén nhưng đầy dịu ngọt. Và bình yên của em ở nơi đó.

Em tìm bình yên ở những cái ôm thật chặt, đôi khi từ những người chỉ mới gặp mặt một lần. Với em, vòng tay ấm, không cần phải thật lớn nhưng phải đủ rộng để cho đi và đón lấy yêu thương từ những ai có cảm nhận về cuộc sống giống em.... Những lúc cuộc đời bỏ em lại phía sau, em thường cố với tay để tìm lấy một bàn tay, một bàn tay nắm lấy em, kéo em lại thật gần, từ từ, kiên nhẫn nhặt nhạnh và vứt bỏ hết muộn phiền nơi em. Để rồi khi cuộc đời dang tay đón em trở lại, em có thể rộng lòng cho đi những nụ cười ..... Một vòng tay ấm ôm lấy và vỗ về những trái tim thơ ngây, một vòng tay ấm an ủi và sẻ chia những tâm hồn đồng cảm, một vòng tay ấm cho những ngày đông lạnh lẽo.... đủ ấm, đủ chặt để thương yêu ùa về trong em, tràn đầy ý nghĩa. Và em, em tìm được bình yên nơi ấy.
Em tìm bình yên ở những khúc nhạc không lời. Chẳng ai viết nên nỗi nhớ, chẳng ai viết nên niềm vui, nhưng tự em đấy, em thả hồn mình theo từng giai điệu, cảm nhận từng nốt nhạc theo cách riêng em. Mạnh mẽ hay sâu lắng, tĩnh lặng hay ồn ào là do em quyết định. Em vẽ nên tâm trạng và tô màu kí ức bằng cảm xúc thật, lắng nghe lòng mình thổn thức, trầm bổng theo tiếng nhạc phiêu bồng. Đơn giản, nhẹ nhàng và bình yên về bên em.

Em tìm bình yên ở blog. Em viết blog cho chính em, không cần ai hiểu, không cần ai đọc, đôi khi em viết những câu chữ thật ích kỉ và bất cần. Rồi dần dần, em viết dài hơn, chau chuốt hơn vì em không chỉ viết cho riêng em nữa. Em viết cho bạn em, những người luôn kêu ca em vô tâm, chẳng bao giờ nhắn tin hay  tâm sự chuyện gì với chúng nó, luôn trách em không cho chúng nó hiểu những suy nghĩ trong lòng. Em viết cho những người em không quen, những người thật xa lạ nhưng vô tình lại có những cảm xúc giống em....Và hơn hết, em viết cho một người thật đặc biệt, một người yêu em và em cũng yêu, có lẽ là bây giờ, là sau này, cũng có thể là không bao giờ. Với em, blog mãi mãi vẫn chỉ là những chữ cái được sắp xếp theo một trật tự nào đó, đôi khi chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn, những dấu ba chấm khiến em thấy chông chênh. Blog em mang những cảm nhận vô thưởng vô phạt, đôi khi ích kỉ với những ai đọc nó, vì bị cảm xúc của em dẫn dắt. Em tìm được bình yên nơi blog,  vì em có thể trải lòng, để ai gần sẽ gần em hơn và ai xa sẽ xa em mãi. 

Em tìm bình yên ở những cái hôn. Hôn lên môi, lên má, lên trán, lên làn da non nớt của những thiên thần bé nhỏ. Hôn vào gió, vào mưa, vào đêm, để yêu thương lướt nhẹ trên khóe môi. Hôn vì thực sự em muốn được hôn, để cảm xúc không lời được thể hiện, để hạnh phúc dâng đầy, và em, em thấy bình yên theo những chiếc hôn ùa về...
Em đi tìm bình yên ở trong em, trong từng ngõ ngách của miền kí ức. Em thích ở một mình, lúc vui cũng như lúc buồn. Em thích những lúc như thế, và cần những lúc như thế, chỉ có em với em, không một ai khác. Không có ai để em phải lẩn tránh những cảm xúc và suy nghĩ của mình, không có ai để em yếu đuối và nũng nịu. Không có ai để làm cho em phải nhớ. Không có ai để rồi em chợt thấy, bình yên không phải chỉ là tĩnh lặng, là một mình.....Mà bình yên là nơi sâu lắng những khi chông chênh em muốn tìm về, .....là nơi em khẽ nhắm mắt là có thể thả hồn mình thật thanh thản, và thật tự do..........


fly like a butterfly
Về đến nhà, toàn thân nó mỏi nhừ. Ừ, thì dạo này lao động vất vả mà, bây giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, thật dài và chẳng bị ai làm phiền, nhưng nó biết là không thể....
Nên ngay chính lúc này, nó thực sự muốn khóc, khóc oà ấy, khóc để mọi thứ vỡ tung, bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu áp lực tan biến hết....
Tan theo dòng nước mắt....
Nhưng nó làm không được, thở hắt một cái thật mạnh, nó cặm cụi lau nhà, nước mắt chực rơi đấy, nhưng sao lại chẳng thể trào qua khoé mi....
Cười chua chát, nó tự hỏi nỗi buồn đến từ đâu, không có câu trả lời, có lẽ nỗi buồn ấy là nỗi buồn không tên.......
Vì là không tên.....nên đôi khi khiến nó buồn vu vơ và buồn bất chợt, buồn như kiểu thời tiết nắng mưa....để rồi chỉ cần có ai đó vô tâm lỡ lời nặng nhẹ nó, nó có thể khóc ngon lành....
Vì nó chỉ cần một lý do....để mà khóc.....
Và cũng chỉ cần một ai đó có thể lắng nghe....
....
Thời tiết dạo này ảm đạm quá, cũng giống như tâm trạng của nó, nắng mưa thất thường....
Bỗng thấy thương....
Thương mẹ mỗi khi mẹ cười, vì nó biết, mẹ cũng như nó, cười đấy nhưng nào có vui...
Thương ba nhưng cũng giận ba, vì chẳng biết giữ gìn sức khỏe, để rồi mỗi khi đau ốm lại làm nó phải lo lắng, phải cuống quýt để rồi nhận thấy....giận nhưng là người thân... nên nó chẳng thể bỏ mặc......
Thương những dòng chữ status em gái viết, bỗng thấy nó hạnh phúc hơn em gấp mấy khi đã chăn êm nệm ấm, được mẹ chăm từng ly từng tý.....để rồi lại thấy khóe mắt cay cay khi biết em nó đã lớn, đã thương chị và cũng đã biết nghĩ.....
Thương những phút giây im lặng của nó và con Heo khi nói chuyện điện thoại, chẳng ai nói gì, nhưng tiếng thở dài cũng đủ hiểu người kia nghĩ gì....để rồi mỗi khi nhớ lại cái nắm tay thật chặt, nó hứa sẽ thật cứng rắn, thật cố gắng và sẽ không để cho bản thân gục ngã.....
Thương những tin nhắn của các tình yêu xa lạ, nhiều khi làm nó bật cười.....để rồi nó nhận thấy cuộc sống vẫn đẹp và vẫn còn những điều đáng để nó trân trọng....
Gió thổi mạnh....
Cái lạnh làm nó khẽ giật mình....
Đông đã về rồi đấy....đông này liệu nó có còn cô đơn.........
fly like a butterfly
Ngày em chào đời ấy, theo như lời mẹ kể thì quả thực nó rất hay ho và ra trò. Đại khái ấy, em nói đại khái vì em nào có biết tường tận, ba mẹ nói sao em chỉ biết ghi chép nguyên văn, ừ thì đại khái, hôm ấy trời mưa to lắm, mưa gió bão bùng, ba em sau khi cưa hết vài xị rượu, tê tê nằm vắt chân ngồi đọc truyện, truyện thì tất nhiên phải là truyện kiếm hiệp, vì ba em nào ham hố mấy cái tiểu thuyết lãng....xẹt cộng thấm đầy nước mắt, nước mũi đâu. Còn về phần mẹ em, bụng mang dạ chửa, sốt rên hừ hừ, và sau khi được bác sĩ chuẩn đoán là sốt rét, ngay tắp lự mẹ em đã được cho đi truyền nước trong một phòng bệnh rất chi là đặc biệt......;))

Em nói đặc biệt vì ngoài mẹ em và bình nước, chẳng còn ai trong cái phòng đó sất, thế là, như số trời đã định, em ra đời lúc nào không hay....:)

Mẹ em mắt chữ O mồm chữ V, ngạc nhiên quá đỗi, vì mẹ em nào ngờ em chọn cái ngày "đầy định mệnh" ấy để ra đời đâu. Miệng thốt không thành lời, mẹ em ú ớ gọi bác sĩ, sau một hồi gào thét (tất nhiên là tên bác sĩ), bác sĩ cũng đã có mặt, tay còn chưa kịp đeo găng....;)) Đưa tay nhấc em lên, em chỉ như một cục thịt bé xíu, hình dáng thì vẫn trong cái tư thế co quắp như khi nằm trong bụng mẹ. Hix, vì vốn dĩ em bị đẻ non những hai tháng mừ, thế nên khi nhìn thấy em, bác sĩ đã cuống cuồng cả lên, hốt hoảng tột độ. Thế là, ngày đầu tiên chào đời, em đã làm mọi người được một phen hú vía như thế đấy :))

Thực tình, nếu câu chuyện của em chỉ có thế thì có lẽ em đã chẳng dám mạo muội mà viết rằng "rất hay ho và ra trò" đâu. Sự thể nó là như thế này, em khác người, thật á, khác người lắm, khác từ khi chào đời cơ. Ai sinh ra trên đời đều oe oe mà khóc, mà gào, thế nhưng em, em không hiểu vì cớ gì mà em không hề khóc. Mắt em mở to, mặt em lạnh lùng, môi em mím chặt....Rồi.....
Bốp....
Bốp....
Bốp....
Và Bốp....
Đến lần thứ tư bị bác sĩ đét vào đít em mới e e khe khẽ được mấy tiếng. Mọi người thở phào, mẹ em cũng kịp hoàn hồn, thế là mẹ tròn con vuông đấy nhé...Phù...

Nào ngờ...
Vì đẻ non nên em được chuyển sang phòng kính để hít và thở....nhưng ông trời dường như muốn thử lòng người, em nào đã được bình yên vô sự. Cúp điện....còn em vẫn nằm đấy, dĩ nhiên là trong cái hộp kính tối om và ngột ngạt, và nếu ba em mà không phát hiện kịp thời, rồi tức tốc chạy đi gọi bác sĩ trong cái bộ dạng dép tông lào chiếc có chiếc không, chân tay lấm lem bùn đất thì có lẽ em đã xanh cỏ rồi....

Thế đấy...

Một lần nữa em lại bị lôi ra....tím ngắt và im thin thít....
Lại đét đít, lại cố gắng làm em khóc, rồi em khóc thật....khóc to, bố khỉ, cứ nghĩ thử mà xem, nếu là em bây giờ, đánh em nhiều thế, em lại chả ăn vạ um sùm lên ấy chứ....huống hồ là lúc ấy..."_"
"Em sống"....
Và "sống thật à?" là câu mà bác sĩ nói với ba em, lúc em được lôi ra từ tủ kính và lúc bác í được mời đi ăn đầy tháng em....hix...phũ phàng làm sao...
Nhưng sự thật hiển nhiên là em - đứa bé đẻ thiếu tháng ấy, chỉ nặng 1,2kg, cả bàn chân xòe ra không bằng đốt tay của ba, ngón tay cái thì như sợi dây diện....với nhiều tai nạn hi hữu đã có thể sống đến giờ này...lành lặn, béo tốt và xinh tươi :)) với... vô vàn tật xấu. Ít nhất là em thấy như thế....

Sinh nhật năm nay em 23 tuổi, thêm một lần em cầu nguyện và cảm ơn người đã mang em đến với cuộc đời, nước mắt hay nụ cười thì cũng là số mệnh, em chấp nhận...
Vì khi người ta khóc, em cười nên bây giờ....người ta cười em lại khóc....
Lại thêm một tuổi, nghĩa là đang già đi, cũng tức là đang dần chai lì với mọi thứ,...vì từ khi mở mắt nhìn đời, em đã biết em vô cùng cứng đầu...như nó vốn thế....
Tạm biệt tuổi 22, tạm biệt tất cả nỗi buồn và nước mắt...em đón chào tuổi 23...
Một tuổi mới và một em khác...:)
fly like a butterfly
Tự nhiên nhá, tự nhiên thôi....ta thấy mọi thứ đều thật chướng tai gai mắt. Ta muốn đập phá, ta muốn hét thật to....rồi sao?

Rồi tất nhiên....và quả thực không thể khác được....cái đáp lại ta là tiếng quát lớn của ba cộng thêm vào đấy là đôi mắt vô cùng ngạc nhiên và... khâm phục cái sự can đảm xen lẫn dở hơi của mẹ. Và như một lẽ đương nhiên, dù có bực bội, dù có cay cú đến đâu ta cũng thừa biết điều mình nên làm đó là lặng câm. Vâng, lặng câm. Thế nên cái cách mà ta chọn để giải tỏa sự bực bội là đi qua đi lại, rồi lại đi lại đi qua trong nhà. Thôi thì nếu xét trên phương diện tích cực, thì cứ coi như ta đang tập thể dục vậy.

Haizzzzzzz....

Sao mà ta nản cái cuộc đời này vô vàn....

Ta ghét, ừ ta ghét cái cách người khác nhìn chằm chằm vào ta, cứ như thể ta là người ngoài hành tinh, sinh vật lạ hay thậm chí là trên mặt, trên người ta có cái gì đó bất thường  á. Thế nên ta cứ phải đoán, phải nghĩ, rồi lại cứ phải nhìn lên nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại xem mình có bất nhã ở chỗ nào không. Thế đấy!

Ta ghét cái cách người ta chẳng biết tí ti gì về ta, mà lại cứ đoán già đoán non, nói to nói nhỏ là ta thế này thế nọ. Thật là vô duyên hết sức và quả là không thể chấp nhận được khi mà cái người mà thực sự còn không biết ta cao hay ta thấp, ta gầy hay ta béo, mặt mũi ta trông nó tròn méo ra sao mà đã buông những lời nhận xét vô cùng khiếm nhã về ta. Thiệt tình....đáng ghét hết sức. Kệ....sống chết mặc bay....nói túm lại là không liên quan tới ta. Ừ thì ta ghét, nên ta mặc.....

Ta ghét cái kiểu giận cá chém thớt....mà nói một cách công bằng là lắm lúc ta cũng hành động theo kiểu trút giận tùm lum tùm la như thế....:">. Ừ đấy, ta đang vui, cơ mà ta chưa kịp nhoẻn miệng cười, đã bị biến thành cái thùng rác di động cho người ta trút giận. Hay ho hết sức vậy á....và quả là vô cùng bất công với một con người vô cùng dễ thương như ta đúng không. Quá đáng kinh lên được !

Ta ghét nhất, ghét ơi là ghét khi người khác nói ta khó hiểu. Vì sự thật, tuy có hơi phũ phàng, là ta cũng có hiểu ta đâu. Lắm lúc ta cứ khùng khùng điên điên, làm ta còn bực mình với chính ta, huống chi là mọi người. Ôi dào, đời nó thế đấy. Ta mà hiểu ta thì còn gì là thú vị. Người khác mà hiểu được ta nữa thì quả là.....ngoài sức tưởng tượng. Nên rút kinh nghiệm nhé, đừng bao giờ nói ta khó hiểu, vì nếu không, hậu quả sẽ vô cùng khó lường. =))

Ờ, ta cũng cực ghét, ghét lắm á, mấy loại người mà cứ thay đổi xoành xoạch và chả bao giờ có lập trường vững vàng. Gió thổi đến đâu cây ngả đến đấy....đúng là không đáng một xu trong mắt ta. Ghét.

Ta ghét cái thái độ chỉ biết ăn năn một cách tạm thời.....và không bao giờ chịu ngoái đầu lại một lần nhìn lại những việc mình đã làm. Thật tình mà nói, việc ấy á, nào đâu có tốn mấy calo, cũng chẳng làm ai đó phải mỏi cổ, thế mà chẳng có mấy người làm được việc ấy….đáng ngán..>"<

Thôi thì ta còn ghét, ghét, ghét nhiều thứ lắm. Ghét cả cái cách ta ngồi trước máy tính mà gõ gõ những dòng này. Vì quả thực nó khác xa so với những gì ta nghĩ. Nhưng giả sử ta diễn đạt mọi thứ thật trung thực nhé, tức là ta sẽ phải tổng sỉ vả một cơ số người, và như một lẽ tất nhiên, kéo theo đấy, sẽ là một loạt hậu quả vô cùng nghiêm trọng….mà thiệt tình….phải nói là không đỡ nổi. Các tình iu có thể hiểu là 3Đ nhé. Nên thôi, ta đành ngậm ngùi để đợt sau trút tiếp vậy. Chờ nhé….người ta. 
fly like a butterfly
Tích tắc...tích tắc....
Nhanh lên em....trễ rồi...
Nắm chặt tay em, ta kéo vội, ta sợ nếu không nhanh ta sẽ lỡ mất khoảnh khắc mà ta đã chờ đợi....chờ thật lâu...
Tích tắc...tích tắc...
Xoẹt....
Nhanh quá....sao băng lướt nhanh trên bầu trời...em đã kịp thấy chưa....
Ước đi em...ước nhé....ta cũng ước...ta ước..điều bí mật...riêng ta....
Và em đã cười...khẽ thôi...đôi mắt vẫn nhắm nghiền....lúc này em giống như thiên thần bé nhỏ ấy...xinh lắm...
Bước nhẹ...thật chậm thôi....không hối hả....
Tay nắm tay...nắm thật chặt...
Em ước....
Suỵt....đặt tay lên môi em, ta khẽ nói.....điều ước là bí mật....đừng nói ra kiểu không linh đâu em nhé....
Dạ....nhưng mà....
Tích tắc....tích tắc....
Nằm phịch xuống giường, trễ thế rồi sao....ngủ vậy...ngủ ngoan nhé...ta và em....
Em thì thào....ta nửa tỉnh nửa mơ.....ta khẽ nhắm mắt để mưa đưa ta vào giấc ngủ...thật êm...thật khẽ....
Em thì thào....và em khẽ nói "Chị ơi, chị ngủ rồi, em nói cho chị điều bí mật nhé....em ước sau này em sẽ là người giống như chị ấy.... nên chị à, chị phải luôn vui vẻ này, luôn cười thật tươi nữa, đừng buồn nữa chị nhé....để em cũng sẽ cười....vì em giống chị mà, phải không..."
Em hôn nhẹ lên má, ta không ngăn nổi nước mắt....chỉ một giọt khẽ trào qua mi....
Quay mặt vô tường....ta cũng nói khẽ....điều bí mật của chị là nụ cười sẽ mãi trên môi mọi người....kể cả em đấy....bé ạ...
Hạnh phúc khẽ chạm....ta nở nụ cười....để em...cũng sẽ cười sẽ vui....
Và khi ấy...
Điều ước sẽ thành hiện thực....
Như ta mơ...


fly like a butterfly

Đêm...mưa...
Em nằm nghe mưa, nao lòng thật...
Mưa...em ngóng...
Mưa...em về...
Mưa...em bước...
Và mưa...em khóc một mình...
Đi mau nhé, chạy thật nhanh...em trốn mưa...để rồi mưa vội vã tìm em...và bắt được em trên khóe mi...
Đêm...em nằm nghe mưa...bài hát bạn tặng nghe sao ấm lòng qúa...là Tiếng mưa đêm...uh, là tiếng mưa đêm...
Mưa vẫn rơi...nhẹ nhàng...
Mưa ru em...em chạm vào mưa.
Lạnh...khẽ rụt tay, đóng vội cánh cửa...em rùng mình...lạnh quá...
Mưa...còn rơi mãi như tiếng đàn...như tiếng lời thở than...
Nóng hổi...là nước mắt em lăn dài trên má...kỉ niệm ngày mưa em bỏ quên đâu đó, bỗng ùa về...theo mưa...
Mai, các tình iu xa em...xin mưa thôi tìm...thôi bắt em trên mi...để mắt em không nhòe lệ...dõi theo bước chân các tình yêu...
Mưa ru em...em ngủ...
Và ngủ ngoan nhé...tình yêu.
fly like a butterfly
Ngột ngạt qúa...
Em muốn thở...
Thở thật mạnh...
Ước gì em có thể ... biến mất...
Ước gì gió ghé ngang qua...và...cuốn theo em...
Bay...
Em khóc ít hơn rồi... Không phải em không thể khóc mà vì em không muốn khóc nữa...
Mắt em đau lắm...giá như em có thể nhắm mắt lại...
Ngủ một giấc dài... Mãi mãi...
Em chạy trốn nhé...
Ừ...em đi thật...
Máu vẫn còn vương trên áo...trên vai...trên mặt em...
Là máu của em đấy... và cả của người em yêu thương...
Em bế tắc thật đấy...
Em gào khóc thật này...
Em đứng giữa...và phải chọn lựa...
Hả dạ một lần, đánh trả một lần...nghĩa là bị tổn thương một lần...
Chịu đựng như cũ...đau lòng như cũ...để rồi chiến thắng như nó vẫn thế...
Bối rối...khó xử thật đấy...
Tổn thương ai bây giờ...
Thôi thì...
Em tổn thương em...
Như thế...
Ngột ngạt qúa...
Em muốn thở...thở mạnh...
Em ngất rồi sao...em ngã...
Và em rơi...
Tự do...trong tích tắc...
Lần thứ 4 em xỉu...xỉu thật...vì đuối sức...vì mệt mỏi...
Hiệu qủa thật đấy...
Đã thôi ồn ào...đã thôi đau đớn....
Chỉ mình em...tổn thương....
Kiếp này em trả....trả hết....
Nợ đời....
Kiếp này em gánh...gánh hết...
Đau thương....
Để kiếp sau....
Môi em chỉ thấy nụ cười....
Chạy trốn...đi dạo....mưa....và một mình...
Nhón chân chạm khẽ nước hồ...
Lạnh...
Hít một hơi đầy mùi cỏ ướt, mùi đất ẩm....lắng tai nghe tiếng côn trùng trong đêm....
Khẽ khàng...
Em trở về...
Gột rửa hết tất cả....đắm mình thật lâu...
Chìm....
1....2....3.....4.....5....
Em thở mạnh....thở hết buồn phiền....
Ngủ nhé....ngủ thật ngon nhé....
Nay đã tạm bình yên....
Mai đã là một ngày khác...
fly like a butterfly
Nếu có một ngày....
Em đi lạc vào một thế giới khác....
Một thế giới không toan tính, không bon chen, không đố kị,..... chỉ có tình yêu...
Em trở nên....vô nghĩa...và bình thường đến lạ...

Nếu một ngày....
Em đi lạc vào một câu chuyện khác....
Câu chuyện thần tiên đẹp đẽ với cái kết lúc nào cũng có hậu....
Em sẽ không còn là em....

Nếu một ngày.....
Em đi lạc vào một thời đại khác....
Thời đại mà robot thay thế con người, chẳng tình cảm và vô tri đến lạ...
Em sẽ trở thành...vật thể lạ...

Đơn giản...
Nếu cuộc sống không có bon chen, đố kị, cũng chẳng có toan tính, ganh ghét, thì em...con người em...cũng sẽ chỉ như những người khác,  tràn ngập yêu thương , tình người,...và em sẽ bình thường, thậm chí là rất bình thường...vì em chỉ hơn người khác được nụ cười, mà cuộc sống tốt đẹp thì sẽ chẳng ai khóc, đâm ra em bình thường...

Nếu câu chuyện nào cũng là một kết thúc có hậu, em sẽ chẳng phải đắn đo suy nghĩ về cuộc đời, về con người...về cả nhân tình thế thái....để rồi lại tự hỏi liệu cứ sống như thế- tức là sống thật đơn giản ấy - em có thể tồn tại...? Vì nếu biết được sống tốt sẽ được đền đáp, sống xấu sẽ bị trừng trị như chuyện cổ tích ấy thì em chả dại, chả tội gì mà sống ác để...giảm thọ cả...em sẽ cứ là em, đơn giản, vô tư, vui khi người ta vui, buồn khi người ta buồn, để rồi em có lòng tin....cho đi rồi sẽ nhận lại...

Nếu em sống trong một thế giới vô tri, em sẽ ngay tắp lự thành đồ quý hiếm, không bị đưa vào viện bảo tàng thì cũng sẽ bị đưa ra mổ xẻ phân tích...vì em mau nước mắt lắm, hay khóc hay cười, rồi hay tủi thân, hay mủi lòng nữa chứ, và tất nhiên như thế là đồng nghĩa với việc em có tình cảm, có tri giác....khác nào em thành vật thể lạ trong thế giới không tình yêu ấy....

Và sự thật...
Em vẫn tồn tại, vẫn có giá trị, và vẫn cứ ngày ngày chau mày nhăn trán suy nghĩ về nhân tình thế thái, xong lại thở dài đánh thượt than vãn....Ôi cái cuộc đời này....để rồi nhận ra em...thực sự không bình thường....

Vì người ta vẫn bon chen, vẫn vội vã, còn em....vẫn là em....sống chậm.....
Vì chẳng ai biết trước được điều gì sẽ đến, và người ta cũng chỉ sống hôm nay biết hôm nay, ích kỉ đến lạ....còn em....vẫn thế...vẫn một niềm tin, cho đi tức là đang nhận lại....ừ...hi vọng thế...hi vọng....
Vì người ta đang trở nên vô tình đến lạ....vô tình với cả những người thân yêu...được và mất những gì em chẳng biết....nhưng có một điều em chắc chắn, đó là họ đang đánh mất chính bản thân họ đấy....còn em...vẫn thế...ghét những người vô tình, ghét những người giả dối, vô cùng cảm kích và biết ơn, trân trọng những ai tốt với mình...để rồi lâu lâu lại rơi lệ vì tủi thân, vì cảm động....

Và...
Đêm đêm...
Em lại thao thức tự hỏi....
Sống như em liệu có thể tồn tại...?











fly like a butterfly
For Daddy....

9 tuổi, lần đầu tiên ta bị giáng một cái tát...đau, sợ, khóc thật to vì không rõ nguyên nhân. Nhưng cái tát đó là cái tát của tình thương, của sự lo lắng...ta trân trọng....

13 tuổi, lần thứ hai bị tát...sao mà ta ghét ai tát vào mặt ta thế nhỉ, còn gì là mặt với mày nữa chứ...thế mà...oan ức, vô lý, lần này ta tức, ta giận ghê lắm, 1 cái tát chẳng đủ để làm ta đau, nhưng ta cứ khóc mãi...khóc vì oan ức, tủi thân, tức tưởi....

16 tuổi, lần thứ ba bị ăn tát, lần này là đáng, đáng lắm, không cãi được, cũng không giận ai...vì ta sai lè lè, ta sai rành rành ra đấy khi ta nói dối .... là hôm nay học thêm để đi chơi nhưng sự thật là thầy cho nghỉ ( tức là vẫn không phải cúp học nhé ---> ngoan chán...) nhưng ta sai...ta nhận và từ đấy, cứ mỗi lần định nói dối là ta lại sợ, sợ bị phát hiện, sợ bị ăn tát ( mà như đã nói đấy, ghét bị tát cực...) nên đâm ra ta ngoan hiền thật thà đến lạ...và cũng lại đâm ra ghét ai lừa ta nói dối ta kinh lên được...lần này đáng, đáng lắm....

19 tuổi, lại một cái tát oan, ta thề đấy, oan gì mà oan, oan đến nỗi anh ta thương ta quá ngồi khóc với ta ngon lành ( mà anh ta hơn ta những 6 tuổi nhá, tức là lúc ấy anh ta đã đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất đang hoàng rồi đấy nhé... ). Sự việc là chỉ vì có người bênh ta khi ta bị bắt đi pha ấm trà, mà đau đớn nhất là thà không đi pha trà thì bị ăn tát cũng đáng, đằng này....khốn khổ chưa, chỉ vì cái mặt mẹt xinh tươi của ta lúc đấy không được tươi như thường ngày ( là do ta đang cay cú + thương cho anh trai thưn iu bị mắng oan ), đâm ra cái mặt ta nó trông có vẻ không được hay ho cho lắm, dẫn đến kết quả cũng không được hay ho khác ( thậm chí là tồi tệ ) là một cái tát vào khuôn mặt xinh đẹp của ta trước toàn thể bàn dân thiên hạ. Nhưng chẳng hiểu động lực gì mà ta không khóc ( lúc ấy thôi nhé ) và cũng không làm rơi ấm trà nóng hổi do mới được pha trên tay, lẳng lặng đi vào, không nói một tiếng, để rồi khóc oà như con nít khi mọi người đã yên giấc....Anh trai thưn iu biết ta khóc mò lên an ủi, rồi khóc theo ( tứt nhiên là chỉ rơm rớm thôi nhá, chứ không bù lu bù loa như ta, nếu không á, mất hình tượng chết  ...). Oan ức vô đối....

21 tuổi, vâng lần này thê thảm không kể xiết khi ta bị giáng tới 9 cái không thể mạnh hơn vào mặt. Tội của ta là gây mất đoàn kết gia đình ( vì ta xi nhan cho mama thưn iu mấy cái tin nhắn mà papa gửi cho ai đấy ). Chuyện sẽ chẳng có gì là to tát nếu hôm đấy phụ nữ không vùng lên, nếu hôm ấy ta làm như mọi lần, tức là thấy chiến tranh sắp nổ ra ta cùng em gái thưn iu đi lánh nạn, và chờ đợi sóng yên biển lặng mới hoạt động lại như bình thường. Nhưng không, ta lớn rồi, đường đường là một đứa con gái đã đủ tuổi lấy chồng, một đứa con gái nặng tới 58kg thì không thể đứng nhìn mama thưn iu lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan được. Cũng là để một lần ta đòi quyền tự do ngôn luận trong ngôi nhà thưn iu của ta....ai dè, vâng, thật là ngoài sức tưởng tượng khi tổn thất do chiến tranh gây ra lại quá lớn. Và tất nhiên, người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất là ta. Thì vì ta là con gái ngoan, là chị tốt mà lị. Cái mặt xinh đẹp của ta phải mất nửa tháng mới quay về nguyên trạng ( đấy là chưa kể vài cái răng có dấu hiệu sa chấn đấy nhá ), chưa hết cái miệng xinh xắn hay nói hay cười thường ngày ấy, cũng te tua vì bị chảy máu, bị rách, báo hại ta ăn uống không ngon lành, nói cười không tự nhiên, nhưng ta lại được dịp dằn vặt và làm cho suy nghĩ của trụ cột gia đình thay đổi. ( Nếu biết được ta vẫn lén ăn được cơm cháy chắc tình hình đã không mấy khả quan được như thế ). Đau ngoài da thì nhanh, mà đau trong lòng sao lâu thế nhỉ. Đường đường là người ta thương iu nhứt lại phang 9 cái tát vào mặt ta, toé máu hỏi có đau không. Mà đau nhứt lại là người ta thương iu nhứt cũng thương iu ta nhứt mới khốn khổ khốn nạn chứ...Hẫng, buồn ghê gớm...

22 tuổi, vâng chỉ vừa mới xong tức thì này, tức là ngay đúng cái ngày ta viết entry này ấy, ta lại bị tát 2 cái. Khổ thân, có gì dĩ hoà vi quý, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước trà, rồi từ từ nói chuyện chứ lị. Đằng này nổi trận lôi đình khi ta đang lui cui dọn dẹp cái bãi chiến trường do một buổi họp mặt thân mật bạn bè để lại. Mà sự việc dẫn đến hậu quả ấy là do ta, vâng do ta tất, khi ta mệt, ta đã xin phép lui vào trong phòng và không dùng cơm ( sau khi nấu nướng dọn dẹp mửa mật ra nhá ), trươcs đó để được yên tĩnh nghỉ ngơi ta đã rót sẵn ba chai rượu, gỡ sẵn 1 thùng đá, và định gọt luôn trái cây ( nhưng không có ) , và cũng đã rất lịch sự từ tốn chào hỏi hết thảy mọi người. Nhưng cũng chỉ vì cái sự quá ư là ngoan ngoãn của ta lại làm ta suýt nữa đi làm lại CMND khi các bác - bạn của song thân ta ấy - cứ gọi ta ra bằng được....để làm mai con trai của các bác í cho ta ( khốn khổ chưa ), và để ta chào hỏi thưa chuyện đàng hoàng. Và dĩ nhiên khi ta đã lim dim chìm vào giấc ngủ sau nhiều ngày vật vã vì mất ngủ thì có trời mà gọi, cộng thêm cái headphone nhỏ xinh gắn vào lỗ tai, cùng với nhạc Yiruma ru ngủ thì....trời có sập ta cũng không dậy nổi. Hậu quả khi cuộc vui của song thân đã tàn, ta bị đập cửa rầm rầm, mama lao vào gọi ta ra dọn dẹp. Biết thân biết phận ta lồm cồm bò dậy, đối đáp lại một câu vô cùng dễ thương ( tất nhiên là không phải hôm nay ) là con biết rồi ạ, làm chi mà papa quát to rứa. Không ngờ, không ngờ, quả thực ta không ngờ câu nói lái tiếng miền Trung quê mẹ để trêu mọi người thường ngày hôm nay lại là lý do cho cái sự tức giận của papa bùng phát. Nào là ta bị mắng te tua, té tát và xối xả vào mặt là mất dạy, là hư đốn, làm ba mẹ mất mặt khi mấy bác gọi mà không ra, papa hét như sấm rầm mà cũng không ra, mà như thế là chống đối, lại còn dám cãi lại khi nói cái câu rất đỗi dễ thương vừa rồi. Và như đã tự kiểm điểm phía trên, ta thành thật nhận lỗi và chịu trách nhiệm hoàn toàn về những tổn thất mà ta phải gánh. Giá mà ta chọn cách " im lặng là vàng " và biết trước được " la làng là sẽ chết " ta đã không liều mạng gân cổ thanh minh như vậy. Ta kiên quyết đòi papa phải lắng nghe nỗi niềm của ta trong khi papa đang nổi trận lôi đình, thì ta đòi giá mà ba hiểu con chút, đôi khi con cũng mệt mỏi, cũng có lúc cần được nghỉ ngơi ( sau khi đã cơm bưng nước rót tận răng cho các bề trên ), và nào là nếu lúc các bác gọi ba hiểu cho con, nói đỡ cho con thay vì đồng thanh gào rống tên con thì ba đâu có mất mặt ( vì ta đã xin phép lui ra nghỉ ngơi rồi mà ). Ôi giời, chưa kịp hết câu thì papa thưn iu lao xuống, đằng đằng sát khí, tay trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu , ta biết ngay là có chuyện chẳng lành nên mới bảo ba bình tĩnh, đừng dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện ( vì ta đã vô cùng biết lỗi...dù sự thực rất cay cú và vẫn không thể biết được rốt cuộc ta đã phạm lỗi gì ngoài việc không ra cho các bác soi kĩ để tuyển làm con dâu . Mk ---> đừng hiểu lầm nhé, là muốn khóc ấy, chứ không phải mấy cái bâỵ bạ đâu ). Ai dè câu nói ấy lại định đoạt số phận tối nay của ta, khi ta trả lời câu hỏi bạo lực như thế nào bằng câu trả lời không thể thông minh hơn là: như ba tát con 9 cái lần trước. Vâng, ngay sau đấy, tức thì, ta lãnh trọn một cái tát. Nước mắt đầm đìa và đối với papa thưn iu như thế là oan ức ( mà oan rành rành đấy thôi ), là không phục, là chưa chịu nhận sai, thế là ta lại bị hỏi thế có đứa nào dám mất dạy với bố, gọi mà không ra không? Và khốn khổ thay cho thân ta, khi ta lại đưa ra một câu trả lời rất nhanh và chính xác đó là : Chị Nguyên ( tên chị dâu ta đấy ). Hậu quả, mặt ta sưng đều 2 bên, đầu óc quay cuồng choáng váng, mắt mờ tai điếc....

Sau khi van xin là " Don't repeat again and again, plz, because I've already known that's all my faults " và với khuôn mặt vô cùng đáng thương và tội nghiệp của ta, ta đã được tha bổng kèm theo ánh mắt có phần thương xót của papa và đau lòng của mama ( vì tiện thể đằng nào cũng te tua, ta đòi luôn quyền được tự do than vãn cho mama thân iu -  tức là được lắng nghe và chia sẻ ấy ), nên giờ ta mới có thể thong dong ngồi đây, với gò má ê ẩm vì đau nhức, 2 mắt sư húp vì mất ngủ và khóc nhè, môi đỏ mọng vì rớm máu viết những dòng chữ đau thương này.

Đau ngoài da nhanh khỏi, nhưng đau trong lòng....khó quá.

P/s: to my dad: sau đêm nay, tức là sáng mai ba sẽ nhận được bản tự kiểm điểm đầy máu và nước mắt của con ( nói cho bảnh chứ có xíu máu ở đầu ngón tay dính vào do rửa chén bị đâm vào thôi )
- Con hoàn toàn đã biết sai và đã nhận lỗi, nên xin ba rộng lượng không hỏi khó con là tại sao con vẫn khóc rấm rức nhé, vì quả thực con không muốn đâu, vì nó làm con xấu xí, nó làm con đau đầu, và nó sẽ làm con phải kiềm chế cái sự ăn chơi sa đoạ với các tình iu trong môtj khoảng thời gian rồi.
- Con hứa lần sau dù có chạy hộc tốc, dù có vấp phải đá quàng phải dây, con cũng sẽ ngay lập tức có mặt khi ba gọi.
- Ngoài rút kinh nghiệm cho bản thân, con cũng sẽ truyền đạt lại bài học này cho các thành viên vắng mặt ngày hôm nay, đó là em gái thưn iu và anh trai iu dấu của con -  các tình iu khác của ba.


Kí tên: con gái ngoan hiền dễ thương vô đối của ba. Tồ.
fly like a butterfly
5tuổi...nó được ba mẹ gửi ra chùa học mẫu giáo. Những mảnh ghép của kí ức chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn nhớ được khi ba trao nó cho các sư cô trong chùa, nó đã khóc thét, giãy nảy vì nghĩ mình bị bỏ rơi. Cả ngày hôm ấy nó chẳng học được gì ngoài những câu hát à ơi của các phật tử, dù mọi người đã ra sức dỗ dành. Khi thấy bóng ba đến đón từ xa, nó chạy nhào tới, dang tay ôm chầm lấy ba, mặt mũi lấm lem vì khóc nhè. Khi đã biết ba không bỏ rơi nó, nó đã ngoan hẳn lên. Ngày nào cũng mong ba đến đón sớm để khoe những điểm 10 đỏ chót các sư cô chấm lên tay nó. Con nít có khác, vô tư một cách đơn giản...


6tuổi...đi học tiểu học xa nhà, dù đã cố gắng ghi nhớ nhưng chẳng thể nhớ được đường về. Ngày đầu tiên lên lớp, cái cảm giác lạ lẫm thua xa bạn bè cùng lớp làm nó sợ hãi. Nước mắt ngắn nước mắt dài. Ánh mắt nó cứ dõi theo bóng dáng mẹ, mẹ vẫy tay với nó, nó mới yên lòng ngồi học...khi không thấy mẹ ngồi đợi nó ở ghế đá nữa, nó khóc òa. Lần đầu tiên bị cô phạt 2 thước vào tay vì mất trật tự, nó đã trách mẹ sao ác với nó thế, về nhà nó sẽ méc ba mẹ không giữ lời hứa. Con nít, rạch ròi một cách ngộ nghĩnh. Chỉ thấy lạ một điều, người lớn dạy con nít thật thà, nhưng người lớn lại là những người rất hay thất hứa, chỉ vì họ nghĩ, con nít, biết gì. Uh, con nít...


Con nít chung quy cũng chỉ là con nít, đơn giản lắm, ngây thơ lắm, con nít chẳng biết cách che giấu cảm xúc, nỗi sợ hãi lớn nhất của con nít chính là sợ bị BỎ RƠI...


Thế còn người lớn, người lớn có sợ bị BỎ RƠI không? Người lớn cũng sợ bị bỏ rơi chứ, nhưng người lớn lại che giấu nỗi sợ bằng lòng TỰ TY. Uh, thì người lớn mà, người lớn phức tạp lắm, đâu thể đơn giản như con nít...người lớn mà, người lớn phải khác... Người lớn phải dối lòng, phải biết cách gạt mình, gạt người để che giấu nỗi sợ...người lớn thật là giỏi, thật là tài...
...
9tuổi...sự cố đầu đời, nhưng vẫn là con nít mà, có biết gì đâu chứ. Bị ăn một cái tát như nảy lửa của ba, nó lúc đó như bị chết đứng. Tự hỏi rốt cuộc nó đã làm gì sai, tại sao lại khiến ba giận, mẹ khóc thê thảm như thế. Nỗi ám ảnh về 5 dấu tay trên mặt cứ vây lấy nó, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng...nhưng con nít mà, con nít đâu biết gì, con nít vô tội...


14tuổi...Khi lớn lớn một chút, nó mới mập mờ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, nó suy sụp hoàn toàn. Hận ư, hận ai? Oán ư, oán ai bây giờ? Chỉ thương cho hai chữ SỐ PHẬN. Uh, số phận. Không biết nỗi đau này sẽ theo nó đến bao giờ. Nhưng có một sự thật không thể khác đi, đó là nó đã bắt đầu lớn. Uh, lớn rồi. Chẳng phải là đã biết cách che giấu nỗi buồn rồi đấy thôi. Chẳng phải đã biết gạt người khác bằng nụ cười tươi rồi còn gì. Cay đắng qúa. SỐ PHẬN...


16tuổi...bước chân vào cấp ba - cái thời mà bất kỳ ai đã từng trải qua đều không thể không vương vấn. Nó đã lớn, ít nhất là trưởng thành hơn trong mắt ba mẹ. Đối với nó, ba mẹ hoàn toàn tin tưởng. Hãnh diện đấy, nhưng lại đầy trách nhiệm. Chính 2 từ TIN TƯỞNG đã buộc chân nó. Nhiều lúc chán nản nó muốn mặc kệ tất cả, muốn sống vô kỉ luật, muốn quậy phá...nhưng lạ thật, chính 2 từ TIN TƯỞNG và ánh mắt ba mẹ đầy tự hào khi nhắc đến nó đã làm nó như tỉnh ngộ và thấy xấu hổ vô cùng vì đã có những suy nghĩ điên rồ như thế. Nhưng ĐỜI mà, nó không muốn ba mẹ mất lòng tin, nên đã rất chăm và rất ngoan, nhưng nó lại làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc nếu ba mẹ biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng, sẽ trách nó tại sao lại tiêu cực và có ý nghĩ rời xa mọi người như thế. Biết được thêm 1 sự thật cũng là lúc nó tin trên đời này thực sự có 2 chữ SỐ PHẬN. Ngồi sụp xuống sân trường, ngay giữa giờ thể dục và khóc như chưa từng được khóc. An ủi nhé!. Uh. Rồi sao? Bế tắc qúa, sống thế nào bây giờ? Vậy thì giải thoát nhé? Uh. Giải thoát. Đêm sao dài thế, hơn 30viên thuốc đủ loại trong người, sao vẫn không làm nó nhắm mắt. Khóc, uh, cứ khóc. Nhưng sao không đối mặt mà lại trốn chạy? Khóc cho thỏa đi, khóc nhiều vào để mai thức dậy là một người mới...


18tuổi...lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên nó cảm nhận được chia ly lại khó chịu đến vậy. Ngồi tựa lưng vào ba ăn bữa cơm cuối, nó không dám khóc thành lời, cũng không dám xoay người lại vì sợ chạm phải ánh mắt người thân, và cũng sợ bị nhìn thấy sự yếu đuối hiện lên trong mắt. Lần đầu tiên giữ một lời hứa mà chẳng cần nói thành lời hay giao kèo móc ngoéo. Chỉ một cái chạm khẽ nơi đầu ngón tay, ánh mắt dõi theo xa tít tắp, thế là đủ cho tất cả...


22tuổi...tìm về nơi nó cảm thấy yên bình nhất. Không còn chỗ cho những bon chen, những vội vã mà chỉ còn chỗ cho những nỗi nhớ, những kỉ niệm. 4năm Đại học đã làm nó trưởng thành hơn. Có buồn vui, có nước mắt, nhưng điều làm nó ấm lòng nhất là nó cảm nhận được tình thương mà mọi người dành cho nó. Luôn có những người bạn sẵn sàng lắng nghe nó, nhưng lâu lâu mới hiểu :), hay uống với nó cho say (khổ một nỗi toàn bọn trâu bò, tốn bia mà chẳng say được ^^). Thì ra nó là người hạnh phúc đấy chứ. Cảm ơn lắm, bạn ah. Nhớ lắm cái dáng chạy xe của con Heo, chở nó đi học mấy năm trời, nhỏ xíu nhưng lúc nào cũng như người chị bảo vệ nó, cùng nó trải qua biết bao vui buồn. Nhớ cái miệng toe toét với 2 lúm đồng tiền, lúc nào cũng liến thoắng và ăn hàng cực giỏi của con Bò, lớn lên cùng nó, bước cùng nó những bước đầu đời. Nhớ lắm cái mặt thớt của con dog, bạn nhậu bạn ăn chơi, bạn tâm sự và lúc nào cũng làm nó cảm thấy thật sự vui vẻ khi ở bên. Nhớ lắm cái vẻ mặt lúc nào cũng mếu máo như bà già, sống cực kì tình cảm và hết lòng vì bạn của HĐ, cái ôm chia tay tối qua làm nó suýt khóc. Nhớ cái tính con nít của con Gấu, lúc nào cũng bị nó và con Heo la, được cái khéo tay ơi là khéo tay, mấy tấm thiệp handmade của Gấu đôi khi làm nó chạnh lòng, không biết từ bao giờ nó bỏ quên mất thói quen tặng thiệp cho bạn bè, từ bao giờ nó trở nên vô tâm thế này...


22tuổi...đi hết một phần ba cuộc đời và chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới. 22tuổi... đã khóc hết nước mắt của nửa cuộc đời, đã làm những việc ngu ngốc và đối xử không công bằng với bản thân. 22tuổi...chưa một lần nói thật lòng mình bằng lời nói, chỉ biết giấu kín trong lòng hoặc trút tâm sự qua những dòng chữ vô nghĩa. 22tuổi... Chưa một lần nói tiếng xin lỗi hay cảm ơn với những người thân yêu dù đó là câu cửa miệng, là phép lịch sự mà đã trở thành thói quen đối với nó khi nói chuyện với người lạ. Nó chỉ dám khẽ vuốt tóc và vỗ về ru bé út ngủ mỗi khi út không ngon giấc, hay len lén ôm mẹ thật chặt, để bị mẹ quát là hôm nay dở người, rồi véo mũi ba, trêu ba là anh nội đẹp trai nhất nhà, để ba cười khì rồi mắng tiên sư mày. Rồi cũng chỉ biết quát và đe dọa, khích đểu mấy con bạn thân bằng những câu tưng tửng, bất cần mỗi khi thấy nhớ. Nhưng trong thâm tâm nó, cần lắm sự yêu thương. Được nhìn thấy nụ cười của mọi người, đối với nó, đó chính là hạnh phúc...


22tuổi...nhận thấy mình yếu đuối hơn nó tưởng. Dễ xúc động, trầm tính hơn, hay tủi thân và sống hoài niệm. Chẳng thể đối xử tàn nhẫn với bất kì ai và cũng chẳng cần người khác phải hiểu ngoại trừ bản thân. 22tuổi...đã học được cách bằng lòng và chấp nhận, đã biết cách đứng lên những khi vấp ngã, và cũng đã thôi nhìn cuộc sống bằng con mắt màu hồng...


22tuổi...thấy mình thèm được làm con nít, thèm được sống thật đơn giản, thật bình yên...


Giá như có thể quay về tuổi thơ...

Để có thể nắm chặt tay và nép vào ai đó mỗi khi thấy sợ hãi, như một em bé đã nắm chặt tay nó khi bị lạc mẹ...bàn tay con nít cần lắm sự yêu thương...



Để được khóc những khi buồn, cười những lúc vui...đơn giản là không cần che dấu cảm xúc...


Để được sống cuộc sống vô ưu vô lo, được quan tâm được chăm sóc, được làm nũng, được mè nheo, được tranh giành được ganh tỵ, được ích kỉ mà không cần phải nghĩ đến cảm giác của người khác, cũng chẳng lo liệu có ai bị tổn thương vì mình hay không...


Để được xin lỗi mỗi khi làm sai, cảm ơn mỗi lúc thấy cảm kích, được nói tiếng yêu thương đối với những người yêu ta và nói ta ghét, ta o xì những ai làm ta buồn lòng. Đơn giản là được sống theo bản năng, sống thật...


Để được thấy cuộc sống thật mới lạ, để có thể ngủ thật ngon mỗi khi đêm về, rồi quên hết những chuyện không vui mỗi lúc thức dậy, để được thấy mỗi ngày đều thật đáng sống...


Giá như... nó có thể quay về tuổi thơ...


Để được làm con nít, để được thấy tâm hồn mình như một tờ giấy trắng, tinh khôi hồn nhiên...


Giá như...ừ, giá như...
fly like a butterfly
Mong cho nhung dieu duong nhu la khong the...
Hinh nhu ta lai tiep tuc pham sai lam...nhung loi lam cu rich, nhung tai sao lai chang the dut ra...
Nho quay quat nhung thu gan lien voi hanh phuc ma ta cam nhan...
Them lam mot cam giac that binh yen, that gan gui...
Tai sao...?
Khi da quyet dinh buong tay ta lai co niu giu...de roi lai lua chon su ra di...
Cuoc doi doi khi phai biet chap nhan, biet cach binh than truoc nhung dieu lam ta nhoi long...
Siet chat mot ban tay de niu giu mot tam hon...lieu dieu do la co the?
Mong cho...ta mong cho den bao gio.
fly like a butterfly
Sáng...

Thức dậy đúng giờ như bao ngày khác nhưng lại chẳng làm được gì cho ra hồn. Người cứ như ở trên mây ấy....hậu quả của việc mất ngủ triền miên đây mà...
Chết rồi con ơi....bé Thi gọi cho mẹ tối qua mà mẹ không biết. Giờ làm sao đây con?
Mama lại la làng, hễ cứ nhắc tới con Heo là mẹ cuống cả lên, rơm rớm nước mắt. Uh, trách mẹ thế chứ mình cũng vậy, nhớ nó kinh khủng. Nhiều lúc buồn cứ ngồi nghĩ vẩn nghĩ vơ, chỉ mong lúc này mà có nó bên cạnh....Ôi, lại than vãn, nó bên đấy cũng chắc gì đã vui, than vãn mãi suốt ruột....

Khổ, lại lãng đãng rồi. Hai mẹ con vừa nấu ăn, vừa làm việc nhà, lại vừa lảm nhảm tính toán xem lúc nào qua thăm nó được. Tính xong lại phì cười...chờ đến lúc đó còn lâu lắm...hix. Đời!

Trưa...

Ăn được thìa cơm, lại nhảy phóc lên cân. Ái chà, cũng kinh nhỉ, giảm được những 3kg rồi cơ đấy. 61kg giờ chỉ còn 58kg. Công nhận mất ngủ cũng có cái lợi của nó. Nhưng nhìn lại cái mặt ĐÃ TỪNG RẤT XINH trong gương...Ôi thôi, mắt sâu, thâm quầng, má thì hóp lại....Không ổn không ổn...nhưng bó tay rồi. Đã cố nhưng vẫn mất ngủ, chắc chỉ chực đến khi nào mình quỵ thôi đây mà..:(

Chiều....

Nhận được tin nhắn của con Gấu, nói là nó gửi ảnh của mình với nó dự thi Clean and Clear, nó bảo tao gửi hình vì thấy tụi kia dự thi mà trông xấu quá :)). Bó tay. Nhìn lại tấm hình chụp với nó...Ờ, trông hai đứa xinh thật...nhưng mà không có bạn bè bên Zing làm sao mà vote....thôi kệ...
Cái mạng chết tiệt cứ rớt lên rớt xuống, mình cũng chẳng thèm động vào, toàn online bằng điện thoại. Thế nhưng tại vì phải gửi cho con Gấu mấy tấm hình, nên lại lò dò lên mạng.
Rớt...có...rớt...lại có...ĐIÊN KHÔNG CHỊU ĐƯỢC....
119 ---> báo hỏng, tiếp đến là có hai anh đẹp trai xuống sửa...
" Bình thường mà em!"
" Dạ không anh, anh cứ chờ 5 phút đi, thể nào nó cũng rớt, mấy bữa nay bị hoài em không xài mạng luôn đó.."
5p, 10p lặng lẽ trôi qua...cái modem vẫn bình yên vô sự.
Ặc, nó cố tình chơi mình đây mà, hai anh nhìn vừa nãy đẹp trai giờ lại thấy hết đẹp rồi...nhìn mình với vẻ mặt như kiểu mình rảnh quá không biết làm gì ah, phá rối chơi vậy...
Quê...
Cãi cùn...:D
Hai anh thấy mình MỘT MỰC QUẢ QUYẾT là cái mạng có vấn đề, đã nói ra một câu vô cùng dễ thương MAI ANH XUỐNG ĐỔI CÁI KHÁC CHO.
Hố hố, cũng được, được quá đi chứ. Nhưng nỗi oan mê dzai + rảnh này nhất định phải rửa...nhất định.

Tối

Ăn cơm xong, lại mở máy. Ô kìa, cái mạng lại rớt liên tục. Chớp thời cơ ta quay lại. Hehe, thế là có bằng chứng rồi nhá. Hô Hô...mừng kinh lên được....
Ôi, đi ngủ sớm đây, ngày mai dậy sớm chờ các anh í đến thôi...=))
fly like a butterfly
Too many sleepless nights, I'm gradually losing my smile. My glint is now different...How can I find myself ?:( one thing I can do now that try not to fall down....It's hard to describe exactly what I feel now....It looks like there is no fun in my life anymore...I wish I could take all of my troubles away...
Turn on the music, look at myself in the mirror...then what? A emotionless face...hix...Is that me?
What happened to me? what happened? why do I feel like that? why can't I smile? and what things I live for? ....there are no answers...just a emptiness left....such a lonely time....
Wanna cry, but couldn't. wanna scream loudly, smash something up....but I didn't do anything...That's so me!....
Sitting alone in a dark corner and let my memories pass away.... I realize that I must be stronger , to face everything....and keep the faith...:(
P/s: Are u here 4 me at all? Do u care 4 me at all?. Finally, I'm just a lonely girl in a meaningless life...

fly like a butterfly


Nhầm lẫn....
Mất phương hướng...
Mắc kẹt...Niềm vui bỗng trở thành sự sợ hãi...
Loay hoay tìm lối thoát...
Lỗi lầm nhỏ nhưng hậu quả nghiêm trọng...
Cố ngủ, vẫn không ngủ được...
Lo lắng....
Mai...ta sẽ đối mặt ra sao ?...
Làm sao đây, làm sao bây giờ ?...
Thấu hiểu hay giận dữ?
Đánh đổi hay chấp nhận?
Không biết, không biết nữa...không biết thật mà....
Muốn khóc....nhưng không thể khóc....
Nước mắt còn để dành cho ngày mai.....


fly like a butterfly
Em, kẻ vẫn cho rằng chỉ có những người điên, quá yếu đuối mới có thể tự tử. Em, kẻ vẫn luôn tự hỏi tại sao người ta có thể tự tử và chết được. Họ nghĩ gì? Họ điên à? Nhất là những người tự tử vì tình.

Em vẫn luôn tự hỏi, tại sao họ có thể làm vậy? Do bế tắc chăng? Mệt mỏi chăng? Một người sau một đêm trắng tay chăng? Hay phút quẫn bách mà họ làm liều? Tại sao ta có thể chết, bỏ lại những người xung quanh ta đau khổ đến cùng cực?

Đúng, ai đó đã nói chết là hết, là sự giải thoát của mệt mỏi. Ta chết đi, ta ko còn cảm giác đau nữa. Chỉ tội cho người ở lại.

Em, kẻ đã từng nghĩ như vậy. Thế mà ngày hôm nay, ngồi đây, e vẫn nghĩ được thế. Nhưng... Phải chăng chết là được giải thoát? Giải thoát khỏi cái cảm giác đau đớn này? Em thật sự đau, thật sự bế tắc...Cần một cái gì đó, một cái gì đó giúp em thoát khỏi cái cảm giác này.

Và anh, có vô tâm trước cảm nhận của em?

Ai đã từng nói, bỏ qua đi, quên quá khứ đi, quên a đi, như anh chưa bao giờ xuất hiện trong đời em.

Đúng là phải quên, nhưng làm thế nào để quên đây? Chẳng nhẽ em lại tìm đến cái chết?

Em, đã từng nghĩ, mệt mỏi quá, lên một tòa nhà thật cao nhé, rồi nhảy xuống . Tận hưởng cái cảm giác bay, và chỉ vài giây thôi...Mãi mãi là sự thanh thản, là sự bình yên mà e mđang tìm kiếm. Nếu vậy anh có đau không anh?

Em, đã từng nghĩ, đau khổ quá, ra hồ nhé, rồi nhảy xuống. Cái gió lạnh táp vào mặt, cái cảm giác phiêu lãng như đang đứng ở bờ biển, mênh mông và bát ngát. Chỉ vài phút thôi, em sẽ quên hết, em sẽ không phải dằn vặt vì ngày mai mình sẽ sống như thế nào. Nếu em chết nơi ấy, a có xót xa, có chạnh lòng về em ko?

Em, đã từng nghĩ, bế tắc quá, em cần một lối thoát, sức chịu đựng của em hết rồi. Một giấc ngủ và ko bao giờ thức dậy nhé. Trong cái ảo ảnh đó, sẽ là anh, là em, là ký ức, là hạnh phúc...Và chập chờn đôi mắt đau thương của ba mẹ, anh em, của bạn bè... Và cả của anh..Em lại khóc... Nhưng ko phải khóc vì anh đâu.Khóc cho bố mẹ, cho những người yêu quý em. Khóc vì một đứa ngốc nghếch như em giờ đang ngồi nghĩ lại cái cảm giác mọi thứ dần rời xa và sẽ thực sự biến mất khi em nhắm mắt . Nếu vậy anh có ân hận và sẽ lại rơi nước mắt vì e ko?

Một cái chết khác nhé, một cái chết mà nếu nó có là hiện tại. Em sẽ chẳng ngần ngại mà đồng ý với tử thần. Một chiếc xe tải, lao nhanh trên con đường nhé. Anh đứng đó, và em, đẩy anh ra nhé, thế thân mình vào đó nhé. Giữa cái ranh giới sinh tử, giữa sống và chết, em có đủ can đảm lao ra vì anh ko? Em biết, mình làm được. Ko phải cái lý thuyết rằng e sẽ chết vì anh, anh sẽ chết vì em...

Nhưng đúng là vậy đấy anh. Một cái chết nhé, một cái gì đó quá đau thương nhé. Một cái gì đó làm tổn thương a mãi mãi, làm a ko bao giờ quên được e nhé. Nếu vậy anh có yêu em nữa ko a? Có để cho tình yêu trở lại như ngày đầu tiên ko a? Khi tình yêu trở về, em sẽ là nấm mồ xanh, a là chàng trai đó nhé? Chàng trai cầm bó hoa cẩm chướng trắng, đôi mắt lặng ngắm nhìn xa xăm. Thế có phải là đau khổ ko? Thế là a thay e cảm nhận tất cả đau khổ e đang phải chịu đựng nhé? Thế là trả hết đau thương cho a đấy. Và thế là ta vẫn mất nhau....vì e k còn tồn tại mà chỉ là đã từng tồn tại...

Nếu như chiếc xe tải đó ko giết được e, nếu như là e sẽ thức dậy? A òa khóc và nhận ra rằng, a vẫn yêu e nhiều lắm? A chỉ nhất thời, chỉ là sai lầm nhất thời thôi? Về với a e nhé? Về bên nhau và ta hạnh phúc. Xin lỗi...E ko cần một tình thương, sự bù đắp hay thương hại. Cái giá đó có đắt quá ko a? Để có được người mình yêu? E cho nó là ko đắt, nhưng đó ko phải yêu thương. Và thế là ta vẫn sẽ mất nhau...

Ngày hôm nay, khi mọi chuyện đã qua, khi mọi thứ dường như đã tạm đi vào quỹ đạo, em lại ghét cái mệnh đề "nếu"..., em ghét cái từ "nếu như " "giá như", "ước gì"...Phảng phất sự cô đơn, buồn tủi, sự đau xót đến quặn lòng của những giọt nước mắt mỗi khi đêm về. Có làm sao ko khi chẳng thể thay đổi quá khứ?. Và nếu có thay đổi được, thì ngoài kia, có hàng nghìn kẻ muốn thay đổi hơn em. Và cuộc sống là một bi kịch sao?

Thời gian, sẽ xóa nhòa mọi nỗi đau. Thời gian, sẽ giúp e trở lại cuộc sống bình thường như trước đây. Người ta đến, và đi trong cuộc đời khi nhận ra họ ko thực sự dành cho nhau. Rồi cũng có một ngày, em ko còn đủ thời gian, ngồi viết những dòng này nữa. Rồi cũng có một ngày, e quên nó đi vì cuộc sống quá hối hả. Sẽ viết ít đi, sẽ nhớ ít đi, sẽ đau ít đi và cũng sẽ khóc ít đi...nhưng sẽ chẳng thể quên và cũng ko muốn quên, ít nhất là ánh mắt đau xót, bàn tay nắm chặt hay những cảm nhận ban đầu...

Em là gió, thoảng qua anh nhẹ nhàng, lành lạnh nhưng buồn hiu hắt!

Nếu ngày mai e chết, a có buồn ko?

Nhưng mai e sẽ ko chết vì e thà bị tổn thương còn hơn để người khác vì e mà đau khổ...
Vì e đã học được cách chấp nhận và đã tìm lại được sự bình yên trong lòng...
Vì e nhận ra mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tận sâu tim e...từng thứ từng thứ.
..
Vì e vẫn nhớ câu phải mất cả đời để quên một người...nên e sẽ chẳng dại dột ra đi chỉ để a ko thể quên e...
Vì vẫn có ai đó hi vọng vào thời gian và mong e quay đầu nhìn lại...
Vì e còn có nhiều thứ để mong đợi, còn nhiều chuyện chưa nói và cả những việc chưa làm...
Vì e nhận thấy e ko còn đau nữa, chí ít là e k còn giận ai nữa...lòng e đã thanh thản và nhẹ nhõm vô cùng...
Và vì e biết yêu thương thì ko cần lý do...chỉ cần được thấy những người e yêu qúy hạnh phúc là e cũng hạnh phúc...
Nên e chờ một ngày...
fly like a butterfly

Chả hiểu tại sao nó đã thức trắng 4 đêm liên tục rồi...
1,2,3....1000...
Cố đếm, nhưng vẫn chẳng thể ngủ...
Trống rỗng, thật sự trống rống, trước mặt chỉ là một màn đêm...
Tĩnh lặng lắm...uh, tĩnh lặng...
Mệt mỏi, kiệt sức, nhưng vẫn không thể chợp mắt...
Cố...cố hết sức....cố gắng để mình không quỵ ngã...
Muốn buông tay, nhưng lại cứ tự trói mình lại...
Ngu ngốc hay yếu đuối....
Không lối thoát, bế tắc...
Soi mình trong gương...gượng cười...
Uh, vẫn phải cố...vẫn phải sống....
Sống cho ngày trở về....


fly like a butterfly
Tháng Ba...

Gặp gỡ – Chia ly

Chào đón – Tiễn biệt

Hạnh phúc – Khổ đau

Ngọt ngào – Cay đắng

Nụ cười – Nước mắt

Đến – đi

Người còn đây và Người ra đi mãi...



“...Ngày xưa ơi, ngủ cho ngoan, ngủ cho ngoan nhé... Để ta dắt tuổi thơ về...”
fly like a butterfly
Có bao giờ .... anh sợ mất em...

Anh bảo....dạo này trông em khác....
Em mỉm cười....
Ừ thì em khác ....
Vì...
Em muốn thế...
Em mệt mỏi với tất cả mọi thứ...
Chỉ muốn chạy trốn...
Thật xa....thật xa....

Nên ...

Anh đừng hỏi gì anh nhé...
Nếu em bớt quan tâm...và chẳng thèm lo lắng....
Chỉ đơn giản....
Là vì em muốn thế...

Anh có trách, có hỏi...
Em cũng sẽ chọn cách lặng im....
Lặng im nhìn anh...và mỉm cười....

Bao quan tâm, lo lắng em sẽ trả cho anh...
Trọn vẹn...
Để anh thấy...không em .... anh sẽ thấy nhớ...
Thấy cần...
Và...
Sẽ sợ mất em...

| | edit post
fly like a butterfly
Đăng ngày: 23:18 22-02-2010

Thư mục: Tổng hợp
Nhìn mày giống baby quá...
Giống cái con khỉ...tao cắt quả đầu này bị mọi người tổng sỉ vả đây....
Vuốt vuốt mái tóc, nó hết soi gương bên này, rồi lại soi gương bên kia, gửi ngay cho con bạn thân cái mail thông báo về cái sự đã rồi của nó, hi vọng sẽ có thêm người ủng hộ.
aaaaaaaaaaa
Shock quá....dù tao đã chuẩn bị trước tinh thần.....
Não cả ruột.....
Này....hỏi thật nhé mày thất tình ah.....tóc mày đang dài đang đẹp thế....
Thất cái đầu mày, tao cắt cho nhẹ đầu chứ buồn đau gì đâu mà hỏi lắm thế.
Nhìn kỹ nó thấy cũng đẹp mà, có sao đâu nhỉ.
uh...thì cũng đẹp, nhưng mày không sao thật chứ....
ơ hay cái con này....sao trăng gì ở đây...
Uh, thế thì tốt. Mày cắt sao cũng được, miễn là mày đừng buồn.
Khổ, có mỗi chuyện cắt tóc mà cũng ầm ĩ cả lên, ba bốn đứa bạn thân cứ nháo nhào lên, sợ nó cắt tóc rồi quyên sinh hay sao ấy.
Mà nó hoàn toàn bình thường, hoàn toàn tỉnh táo nhá, chỉ muốn làm điều mình ao ước bấy lây thôi mà.
Cắt tóc ngắn làm gì...
Cho nó giống hạt mít...
Giống lắm rồi...
Mỉm cười...chỉ một sự thay đổi nhỏ, nó biết nó là người hạnh phúc...
Vì đâu đó, bạn bè luôn ở bên quan tâm...