fly like a butterfly
Nhiều lúc thích được một mình nhưng lại sợ cái cảm giác cô đơn làm ta gai người...
Đôi khi tưởng như vô tình nhưng từng thớ thịt lại cảm nhận đầy ắp yêu thương, chua xót...
Từng ngày, từng ngày cứ thế trôi qua...
Vô nghĩa...
Nhưng không hoàn toàn trống rỗng...
Tỉnh dậy với cơn mộng dài, là nỗi đau, là sự sợ hãi, là nỗi trống vắng thường hiện rõ những lúc bóng tối ùa về, để rồi khi bình minh ló dạng, ta lại lấy tay quẹt vội những dòng nước mắt còn sót lại sau đêm...
Mệt nhoài với những ý nghĩ cứ đua nhau làm tinh thần bấn loạn, để rồi lại đau thắt tim với nỗi nhớ miên man, hay nhói lòng khi thấy người ta yêu quý ngày một tiều tuỵ và yếu đi...
Chỉ mong được thế chỗ...
Chỉ mong có thể vứt bỏ hết muộn phiền vào gió...., vào mưa....để lòng nhẹ bẫng... tựa mây...tựa nắng...
Buồn, tủi,...nhưng lại cố cười....
Vì muốn nụ cười ngăn lại giọt nước mắt trực trào cứ qua khoé mi....
Vì muốn nụ cười làm tim không bóp mạnh, để nỗi đau oà vào tiếng khóc....
Đôi lúc ta chớp mắt thật nhanh, cũng có khi ta quay mặt thật lẹ...chỉ để tránh một ánh nhìn, một cảm giác mềm yếu trước những ai kia...
Cuộc sống là gì...
Là thế, và ta, ta vẫn đang sống....vô nghĩa
Từng ngày.......