fly like a butterfly
5tuổi...nó được ba mẹ gửi ra chùa học mẫu giáo. Những mảnh ghép của kí ức chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn nhớ được khi ba trao nó cho các sư cô trong chùa, nó đã khóc thét, giãy nảy vì nghĩ mình bị bỏ rơi. Cả ngày hôm ấy nó chẳng học được gì ngoài những câu hát à ơi của các phật tử, dù mọi người đã ra sức dỗ dành. Khi thấy bóng ba đến đón từ xa, nó chạy nhào tới, dang tay ôm chầm lấy ba, mặt mũi lấm lem vì khóc nhè. Khi đã biết ba không bỏ rơi nó, nó đã ngoan hẳn lên. Ngày nào cũng mong ba đến đón sớm để khoe những điểm 10 đỏ chót các sư cô chấm lên tay nó. Con nít có khác, vô tư một cách đơn giản...


6tuổi...đi học tiểu học xa nhà, dù đã cố gắng ghi nhớ nhưng chẳng thể nhớ được đường về. Ngày đầu tiên lên lớp, cái cảm giác lạ lẫm thua xa bạn bè cùng lớp làm nó sợ hãi. Nước mắt ngắn nước mắt dài. Ánh mắt nó cứ dõi theo bóng dáng mẹ, mẹ vẫy tay với nó, nó mới yên lòng ngồi học...khi không thấy mẹ ngồi đợi nó ở ghế đá nữa, nó khóc òa. Lần đầu tiên bị cô phạt 2 thước vào tay vì mất trật tự, nó đã trách mẹ sao ác với nó thế, về nhà nó sẽ méc ba mẹ không giữ lời hứa. Con nít, rạch ròi một cách ngộ nghĩnh. Chỉ thấy lạ một điều, người lớn dạy con nít thật thà, nhưng người lớn lại là những người rất hay thất hứa, chỉ vì họ nghĩ, con nít, biết gì. Uh, con nít...


Con nít chung quy cũng chỉ là con nít, đơn giản lắm, ngây thơ lắm, con nít chẳng biết cách che giấu cảm xúc, nỗi sợ hãi lớn nhất của con nít chính là sợ bị BỎ RƠI...


Thế còn người lớn, người lớn có sợ bị BỎ RƠI không? Người lớn cũng sợ bị bỏ rơi chứ, nhưng người lớn lại che giấu nỗi sợ bằng lòng TỰ TY. Uh, thì người lớn mà, người lớn phức tạp lắm, đâu thể đơn giản như con nít...người lớn mà, người lớn phải khác... Người lớn phải dối lòng, phải biết cách gạt mình, gạt người để che giấu nỗi sợ...người lớn thật là giỏi, thật là tài...
...
9tuổi...sự cố đầu đời, nhưng vẫn là con nít mà, có biết gì đâu chứ. Bị ăn một cái tát như nảy lửa của ba, nó lúc đó như bị chết đứng. Tự hỏi rốt cuộc nó đã làm gì sai, tại sao lại khiến ba giận, mẹ khóc thê thảm như thế. Nỗi ám ảnh về 5 dấu tay trên mặt cứ vây lấy nó, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng...nhưng con nít mà, con nít đâu biết gì, con nít vô tội...


14tuổi...Khi lớn lớn một chút, nó mới mập mờ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, nó suy sụp hoàn toàn. Hận ư, hận ai? Oán ư, oán ai bây giờ? Chỉ thương cho hai chữ SỐ PHẬN. Uh, số phận. Không biết nỗi đau này sẽ theo nó đến bao giờ. Nhưng có một sự thật không thể khác đi, đó là nó đã bắt đầu lớn. Uh, lớn rồi. Chẳng phải là đã biết cách che giấu nỗi buồn rồi đấy thôi. Chẳng phải đã biết gạt người khác bằng nụ cười tươi rồi còn gì. Cay đắng qúa. SỐ PHẬN...


16tuổi...bước chân vào cấp ba - cái thời mà bất kỳ ai đã từng trải qua đều không thể không vương vấn. Nó đã lớn, ít nhất là trưởng thành hơn trong mắt ba mẹ. Đối với nó, ba mẹ hoàn toàn tin tưởng. Hãnh diện đấy, nhưng lại đầy trách nhiệm. Chính 2 từ TIN TƯỞNG đã buộc chân nó. Nhiều lúc chán nản nó muốn mặc kệ tất cả, muốn sống vô kỉ luật, muốn quậy phá...nhưng lạ thật, chính 2 từ TIN TƯỞNG và ánh mắt ba mẹ đầy tự hào khi nhắc đến nó đã làm nó như tỉnh ngộ và thấy xấu hổ vô cùng vì đã có những suy nghĩ điên rồ như thế. Nhưng ĐỜI mà, nó không muốn ba mẹ mất lòng tin, nên đã rất chăm và rất ngoan, nhưng nó lại làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc nếu ba mẹ biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng, sẽ trách nó tại sao lại tiêu cực và có ý nghĩ rời xa mọi người như thế. Biết được thêm 1 sự thật cũng là lúc nó tin trên đời này thực sự có 2 chữ SỐ PHẬN. Ngồi sụp xuống sân trường, ngay giữa giờ thể dục và khóc như chưa từng được khóc. An ủi nhé!. Uh. Rồi sao? Bế tắc qúa, sống thế nào bây giờ? Vậy thì giải thoát nhé? Uh. Giải thoát. Đêm sao dài thế, hơn 30viên thuốc đủ loại trong người, sao vẫn không làm nó nhắm mắt. Khóc, uh, cứ khóc. Nhưng sao không đối mặt mà lại trốn chạy? Khóc cho thỏa đi, khóc nhiều vào để mai thức dậy là một người mới...


18tuổi...lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên nó cảm nhận được chia ly lại khó chịu đến vậy. Ngồi tựa lưng vào ba ăn bữa cơm cuối, nó không dám khóc thành lời, cũng không dám xoay người lại vì sợ chạm phải ánh mắt người thân, và cũng sợ bị nhìn thấy sự yếu đuối hiện lên trong mắt. Lần đầu tiên giữ một lời hứa mà chẳng cần nói thành lời hay giao kèo móc ngoéo. Chỉ một cái chạm khẽ nơi đầu ngón tay, ánh mắt dõi theo xa tít tắp, thế là đủ cho tất cả...


22tuổi...tìm về nơi nó cảm thấy yên bình nhất. Không còn chỗ cho những bon chen, những vội vã mà chỉ còn chỗ cho những nỗi nhớ, những kỉ niệm. 4năm Đại học đã làm nó trưởng thành hơn. Có buồn vui, có nước mắt, nhưng điều làm nó ấm lòng nhất là nó cảm nhận được tình thương mà mọi người dành cho nó. Luôn có những người bạn sẵn sàng lắng nghe nó, nhưng lâu lâu mới hiểu :), hay uống với nó cho say (khổ một nỗi toàn bọn trâu bò, tốn bia mà chẳng say được ^^). Thì ra nó là người hạnh phúc đấy chứ. Cảm ơn lắm, bạn ah. Nhớ lắm cái dáng chạy xe của con Heo, chở nó đi học mấy năm trời, nhỏ xíu nhưng lúc nào cũng như người chị bảo vệ nó, cùng nó trải qua biết bao vui buồn. Nhớ cái miệng toe toét với 2 lúm đồng tiền, lúc nào cũng liến thoắng và ăn hàng cực giỏi của con Bò, lớn lên cùng nó, bước cùng nó những bước đầu đời. Nhớ lắm cái mặt thớt của con dog, bạn nhậu bạn ăn chơi, bạn tâm sự và lúc nào cũng làm nó cảm thấy thật sự vui vẻ khi ở bên. Nhớ lắm cái vẻ mặt lúc nào cũng mếu máo như bà già, sống cực kì tình cảm và hết lòng vì bạn của HĐ, cái ôm chia tay tối qua làm nó suýt khóc. Nhớ cái tính con nít của con Gấu, lúc nào cũng bị nó và con Heo la, được cái khéo tay ơi là khéo tay, mấy tấm thiệp handmade của Gấu đôi khi làm nó chạnh lòng, không biết từ bao giờ nó bỏ quên mất thói quen tặng thiệp cho bạn bè, từ bao giờ nó trở nên vô tâm thế này...


22tuổi...đi hết một phần ba cuộc đời và chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới. 22tuổi... đã khóc hết nước mắt của nửa cuộc đời, đã làm những việc ngu ngốc và đối xử không công bằng với bản thân. 22tuổi...chưa một lần nói thật lòng mình bằng lời nói, chỉ biết giấu kín trong lòng hoặc trút tâm sự qua những dòng chữ vô nghĩa. 22tuổi... Chưa một lần nói tiếng xin lỗi hay cảm ơn với những người thân yêu dù đó là câu cửa miệng, là phép lịch sự mà đã trở thành thói quen đối với nó khi nói chuyện với người lạ. Nó chỉ dám khẽ vuốt tóc và vỗ về ru bé út ngủ mỗi khi út không ngon giấc, hay len lén ôm mẹ thật chặt, để bị mẹ quát là hôm nay dở người, rồi véo mũi ba, trêu ba là anh nội đẹp trai nhất nhà, để ba cười khì rồi mắng tiên sư mày. Rồi cũng chỉ biết quát và đe dọa, khích đểu mấy con bạn thân bằng những câu tưng tửng, bất cần mỗi khi thấy nhớ. Nhưng trong thâm tâm nó, cần lắm sự yêu thương. Được nhìn thấy nụ cười của mọi người, đối với nó, đó chính là hạnh phúc...


22tuổi...nhận thấy mình yếu đuối hơn nó tưởng. Dễ xúc động, trầm tính hơn, hay tủi thân và sống hoài niệm. Chẳng thể đối xử tàn nhẫn với bất kì ai và cũng chẳng cần người khác phải hiểu ngoại trừ bản thân. 22tuổi...đã học được cách bằng lòng và chấp nhận, đã biết cách đứng lên những khi vấp ngã, và cũng đã thôi nhìn cuộc sống bằng con mắt màu hồng...


22tuổi...thấy mình thèm được làm con nít, thèm được sống thật đơn giản, thật bình yên...


Giá như có thể quay về tuổi thơ...

Để có thể nắm chặt tay và nép vào ai đó mỗi khi thấy sợ hãi, như một em bé đã nắm chặt tay nó khi bị lạc mẹ...bàn tay con nít cần lắm sự yêu thương...



Để được khóc những khi buồn, cười những lúc vui...đơn giản là không cần che dấu cảm xúc...


Để được sống cuộc sống vô ưu vô lo, được quan tâm được chăm sóc, được làm nũng, được mè nheo, được tranh giành được ganh tỵ, được ích kỉ mà không cần phải nghĩ đến cảm giác của người khác, cũng chẳng lo liệu có ai bị tổn thương vì mình hay không...


Để được xin lỗi mỗi khi làm sai, cảm ơn mỗi lúc thấy cảm kích, được nói tiếng yêu thương đối với những người yêu ta và nói ta ghét, ta o xì những ai làm ta buồn lòng. Đơn giản là được sống theo bản năng, sống thật...


Để được thấy cuộc sống thật mới lạ, để có thể ngủ thật ngon mỗi khi đêm về, rồi quên hết những chuyện không vui mỗi lúc thức dậy, để được thấy mỗi ngày đều thật đáng sống...


Giá như... nó có thể quay về tuổi thơ...


Để được làm con nít, để được thấy tâm hồn mình như một tờ giấy trắng, tinh khôi hồn nhiên...


Giá như...ừ, giá như...
fly like a butterfly
Mong cho nhung dieu duong nhu la khong the...
Hinh nhu ta lai tiep tuc pham sai lam...nhung loi lam cu rich, nhung tai sao lai chang the dut ra...
Nho quay quat nhung thu gan lien voi hanh phuc ma ta cam nhan...
Them lam mot cam giac that binh yen, that gan gui...
Tai sao...?
Khi da quyet dinh buong tay ta lai co niu giu...de roi lai lua chon su ra di...
Cuoc doi doi khi phai biet chap nhan, biet cach binh than truoc nhung dieu lam ta nhoi long...
Siet chat mot ban tay de niu giu mot tam hon...lieu dieu do la co the?
Mong cho...ta mong cho den bao gio.