fly like a butterfly
Sáng...

Thức dậy đúng giờ như bao ngày khác nhưng lại chẳng làm được gì cho ra hồn. Người cứ như ở trên mây ấy....hậu quả của việc mất ngủ triền miên đây mà...
Chết rồi con ơi....bé Thi gọi cho mẹ tối qua mà mẹ không biết. Giờ làm sao đây con?
Mama lại la làng, hễ cứ nhắc tới con Heo là mẹ cuống cả lên, rơm rớm nước mắt. Uh, trách mẹ thế chứ mình cũng vậy, nhớ nó kinh khủng. Nhiều lúc buồn cứ ngồi nghĩ vẩn nghĩ vơ, chỉ mong lúc này mà có nó bên cạnh....Ôi, lại than vãn, nó bên đấy cũng chắc gì đã vui, than vãn mãi suốt ruột....

Khổ, lại lãng đãng rồi. Hai mẹ con vừa nấu ăn, vừa làm việc nhà, lại vừa lảm nhảm tính toán xem lúc nào qua thăm nó được. Tính xong lại phì cười...chờ đến lúc đó còn lâu lắm...hix. Đời!

Trưa...

Ăn được thìa cơm, lại nhảy phóc lên cân. Ái chà, cũng kinh nhỉ, giảm được những 3kg rồi cơ đấy. 61kg giờ chỉ còn 58kg. Công nhận mất ngủ cũng có cái lợi của nó. Nhưng nhìn lại cái mặt ĐÃ TỪNG RẤT XINH trong gương...Ôi thôi, mắt sâu, thâm quầng, má thì hóp lại....Không ổn không ổn...nhưng bó tay rồi. Đã cố nhưng vẫn mất ngủ, chắc chỉ chực đến khi nào mình quỵ thôi đây mà..:(

Chiều....

Nhận được tin nhắn của con Gấu, nói là nó gửi ảnh của mình với nó dự thi Clean and Clear, nó bảo tao gửi hình vì thấy tụi kia dự thi mà trông xấu quá :)). Bó tay. Nhìn lại tấm hình chụp với nó...Ờ, trông hai đứa xinh thật...nhưng mà không có bạn bè bên Zing làm sao mà vote....thôi kệ...
Cái mạng chết tiệt cứ rớt lên rớt xuống, mình cũng chẳng thèm động vào, toàn online bằng điện thoại. Thế nhưng tại vì phải gửi cho con Gấu mấy tấm hình, nên lại lò dò lên mạng.
Rớt...có...rớt...lại có...ĐIÊN KHÔNG CHỊU ĐƯỢC....
119 ---> báo hỏng, tiếp đến là có hai anh đẹp trai xuống sửa...
" Bình thường mà em!"
" Dạ không anh, anh cứ chờ 5 phút đi, thể nào nó cũng rớt, mấy bữa nay bị hoài em không xài mạng luôn đó.."
5p, 10p lặng lẽ trôi qua...cái modem vẫn bình yên vô sự.
Ặc, nó cố tình chơi mình đây mà, hai anh nhìn vừa nãy đẹp trai giờ lại thấy hết đẹp rồi...nhìn mình với vẻ mặt như kiểu mình rảnh quá không biết làm gì ah, phá rối chơi vậy...
Quê...
Cãi cùn...:D
Hai anh thấy mình MỘT MỰC QUẢ QUYẾT là cái mạng có vấn đề, đã nói ra một câu vô cùng dễ thương MAI ANH XUỐNG ĐỔI CÁI KHÁC CHO.
Hố hố, cũng được, được quá đi chứ. Nhưng nỗi oan mê dzai + rảnh này nhất định phải rửa...nhất định.

Tối

Ăn cơm xong, lại mở máy. Ô kìa, cái mạng lại rớt liên tục. Chớp thời cơ ta quay lại. Hehe, thế là có bằng chứng rồi nhá. Hô Hô...mừng kinh lên được....
Ôi, đi ngủ sớm đây, ngày mai dậy sớm chờ các anh í đến thôi...=))
fly like a butterfly
Too many sleepless nights, I'm gradually losing my smile. My glint is now different...How can I find myself ?:( one thing I can do now that try not to fall down....It's hard to describe exactly what I feel now....It looks like there is no fun in my life anymore...I wish I could take all of my troubles away...
Turn on the music, look at myself in the mirror...then what? A emotionless face...hix...Is that me?
What happened to me? what happened? why do I feel like that? why can't I smile? and what things I live for? ....there are no answers...just a emptiness left....such a lonely time....
Wanna cry, but couldn't. wanna scream loudly, smash something up....but I didn't do anything...That's so me!....
Sitting alone in a dark corner and let my memories pass away.... I realize that I must be stronger , to face everything....and keep the faith...:(
P/s: Are u here 4 me at all? Do u care 4 me at all?. Finally, I'm just a lonely girl in a meaningless life...

fly like a butterfly


Nhầm lẫn....
Mất phương hướng...
Mắc kẹt...Niềm vui bỗng trở thành sự sợ hãi...
Loay hoay tìm lối thoát...
Lỗi lầm nhỏ nhưng hậu quả nghiêm trọng...
Cố ngủ, vẫn không ngủ được...
Lo lắng....
Mai...ta sẽ đối mặt ra sao ?...
Làm sao đây, làm sao bây giờ ?...
Thấu hiểu hay giận dữ?
Đánh đổi hay chấp nhận?
Không biết, không biết nữa...không biết thật mà....
Muốn khóc....nhưng không thể khóc....
Nước mắt còn để dành cho ngày mai.....


fly like a butterfly
Em, kẻ vẫn cho rằng chỉ có những người điên, quá yếu đuối mới có thể tự tử. Em, kẻ vẫn luôn tự hỏi tại sao người ta có thể tự tử và chết được. Họ nghĩ gì? Họ điên à? Nhất là những người tự tử vì tình.

Em vẫn luôn tự hỏi, tại sao họ có thể làm vậy? Do bế tắc chăng? Mệt mỏi chăng? Một người sau một đêm trắng tay chăng? Hay phút quẫn bách mà họ làm liều? Tại sao ta có thể chết, bỏ lại những người xung quanh ta đau khổ đến cùng cực?

Đúng, ai đó đã nói chết là hết, là sự giải thoát của mệt mỏi. Ta chết đi, ta ko còn cảm giác đau nữa. Chỉ tội cho người ở lại.

Em, kẻ đã từng nghĩ như vậy. Thế mà ngày hôm nay, ngồi đây, e vẫn nghĩ được thế. Nhưng... Phải chăng chết là được giải thoát? Giải thoát khỏi cái cảm giác đau đớn này? Em thật sự đau, thật sự bế tắc...Cần một cái gì đó, một cái gì đó giúp em thoát khỏi cái cảm giác này.

Và anh, có vô tâm trước cảm nhận của em?

Ai đã từng nói, bỏ qua đi, quên quá khứ đi, quên a đi, như anh chưa bao giờ xuất hiện trong đời em.

Đúng là phải quên, nhưng làm thế nào để quên đây? Chẳng nhẽ em lại tìm đến cái chết?

Em, đã từng nghĩ, mệt mỏi quá, lên một tòa nhà thật cao nhé, rồi nhảy xuống . Tận hưởng cái cảm giác bay, và chỉ vài giây thôi...Mãi mãi là sự thanh thản, là sự bình yên mà e mđang tìm kiếm. Nếu vậy anh có đau không anh?

Em, đã từng nghĩ, đau khổ quá, ra hồ nhé, rồi nhảy xuống. Cái gió lạnh táp vào mặt, cái cảm giác phiêu lãng như đang đứng ở bờ biển, mênh mông và bát ngát. Chỉ vài phút thôi, em sẽ quên hết, em sẽ không phải dằn vặt vì ngày mai mình sẽ sống như thế nào. Nếu em chết nơi ấy, a có xót xa, có chạnh lòng về em ko?

Em, đã từng nghĩ, bế tắc quá, em cần một lối thoát, sức chịu đựng của em hết rồi. Một giấc ngủ và ko bao giờ thức dậy nhé. Trong cái ảo ảnh đó, sẽ là anh, là em, là ký ức, là hạnh phúc...Và chập chờn đôi mắt đau thương của ba mẹ, anh em, của bạn bè... Và cả của anh..Em lại khóc... Nhưng ko phải khóc vì anh đâu.Khóc cho bố mẹ, cho những người yêu quý em. Khóc vì một đứa ngốc nghếch như em giờ đang ngồi nghĩ lại cái cảm giác mọi thứ dần rời xa và sẽ thực sự biến mất khi em nhắm mắt . Nếu vậy anh có ân hận và sẽ lại rơi nước mắt vì e ko?

Một cái chết khác nhé, một cái chết mà nếu nó có là hiện tại. Em sẽ chẳng ngần ngại mà đồng ý với tử thần. Một chiếc xe tải, lao nhanh trên con đường nhé. Anh đứng đó, và em, đẩy anh ra nhé, thế thân mình vào đó nhé. Giữa cái ranh giới sinh tử, giữa sống và chết, em có đủ can đảm lao ra vì anh ko? Em biết, mình làm được. Ko phải cái lý thuyết rằng e sẽ chết vì anh, anh sẽ chết vì em...

Nhưng đúng là vậy đấy anh. Một cái chết nhé, một cái gì đó quá đau thương nhé. Một cái gì đó làm tổn thương a mãi mãi, làm a ko bao giờ quên được e nhé. Nếu vậy anh có yêu em nữa ko a? Có để cho tình yêu trở lại như ngày đầu tiên ko a? Khi tình yêu trở về, em sẽ là nấm mồ xanh, a là chàng trai đó nhé? Chàng trai cầm bó hoa cẩm chướng trắng, đôi mắt lặng ngắm nhìn xa xăm. Thế có phải là đau khổ ko? Thế là a thay e cảm nhận tất cả đau khổ e đang phải chịu đựng nhé? Thế là trả hết đau thương cho a đấy. Và thế là ta vẫn mất nhau....vì e k còn tồn tại mà chỉ là đã từng tồn tại...

Nếu như chiếc xe tải đó ko giết được e, nếu như là e sẽ thức dậy? A òa khóc và nhận ra rằng, a vẫn yêu e nhiều lắm? A chỉ nhất thời, chỉ là sai lầm nhất thời thôi? Về với a e nhé? Về bên nhau và ta hạnh phúc. Xin lỗi...E ko cần một tình thương, sự bù đắp hay thương hại. Cái giá đó có đắt quá ko a? Để có được người mình yêu? E cho nó là ko đắt, nhưng đó ko phải yêu thương. Và thế là ta vẫn sẽ mất nhau...

Ngày hôm nay, khi mọi chuyện đã qua, khi mọi thứ dường như đã tạm đi vào quỹ đạo, em lại ghét cái mệnh đề "nếu"..., em ghét cái từ "nếu như " "giá như", "ước gì"...Phảng phất sự cô đơn, buồn tủi, sự đau xót đến quặn lòng của những giọt nước mắt mỗi khi đêm về. Có làm sao ko khi chẳng thể thay đổi quá khứ?. Và nếu có thay đổi được, thì ngoài kia, có hàng nghìn kẻ muốn thay đổi hơn em. Và cuộc sống là một bi kịch sao?

Thời gian, sẽ xóa nhòa mọi nỗi đau. Thời gian, sẽ giúp e trở lại cuộc sống bình thường như trước đây. Người ta đến, và đi trong cuộc đời khi nhận ra họ ko thực sự dành cho nhau. Rồi cũng có một ngày, em ko còn đủ thời gian, ngồi viết những dòng này nữa. Rồi cũng có một ngày, e quên nó đi vì cuộc sống quá hối hả. Sẽ viết ít đi, sẽ nhớ ít đi, sẽ đau ít đi và cũng sẽ khóc ít đi...nhưng sẽ chẳng thể quên và cũng ko muốn quên, ít nhất là ánh mắt đau xót, bàn tay nắm chặt hay những cảm nhận ban đầu...

Em là gió, thoảng qua anh nhẹ nhàng, lành lạnh nhưng buồn hiu hắt!

Nếu ngày mai e chết, a có buồn ko?

Nhưng mai e sẽ ko chết vì e thà bị tổn thương còn hơn để người khác vì e mà đau khổ...
Vì e đã học được cách chấp nhận và đã tìm lại được sự bình yên trong lòng...
Vì e nhận ra mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tận sâu tim e...từng thứ từng thứ.
..
Vì e vẫn nhớ câu phải mất cả đời để quên một người...nên e sẽ chẳng dại dột ra đi chỉ để a ko thể quên e...
Vì vẫn có ai đó hi vọng vào thời gian và mong e quay đầu nhìn lại...
Vì e còn có nhiều thứ để mong đợi, còn nhiều chuyện chưa nói và cả những việc chưa làm...
Vì e nhận thấy e ko còn đau nữa, chí ít là e k còn giận ai nữa...lòng e đã thanh thản và nhẹ nhõm vô cùng...
Và vì e biết yêu thương thì ko cần lý do...chỉ cần được thấy những người e yêu qúy hạnh phúc là e cũng hạnh phúc...
Nên e chờ một ngày...
fly like a butterfly

Chả hiểu tại sao nó đã thức trắng 4 đêm liên tục rồi...
1,2,3....1000...
Cố đếm, nhưng vẫn chẳng thể ngủ...
Trống rỗng, thật sự trống rống, trước mặt chỉ là một màn đêm...
Tĩnh lặng lắm...uh, tĩnh lặng...
Mệt mỏi, kiệt sức, nhưng vẫn không thể chợp mắt...
Cố...cố hết sức....cố gắng để mình không quỵ ngã...
Muốn buông tay, nhưng lại cứ tự trói mình lại...
Ngu ngốc hay yếu đuối....
Không lối thoát, bế tắc...
Soi mình trong gương...gượng cười...
Uh, vẫn phải cố...vẫn phải sống....
Sống cho ngày trở về....