fly like a butterfly
Nếu có một ngày....
Em đi lạc vào một thế giới khác....
Một thế giới không toan tính, không bon chen, không đố kị,..... chỉ có tình yêu...
Em trở nên....vô nghĩa...và bình thường đến lạ...

Nếu một ngày....
Em đi lạc vào một câu chuyện khác....
Câu chuyện thần tiên đẹp đẽ với cái kết lúc nào cũng có hậu....
Em sẽ không còn là em....

Nếu một ngày.....
Em đi lạc vào một thời đại khác....
Thời đại mà robot thay thế con người, chẳng tình cảm và vô tri đến lạ...
Em sẽ trở thành...vật thể lạ...

Đơn giản...
Nếu cuộc sống không có bon chen, đố kị, cũng chẳng có toan tính, ganh ghét, thì em...con người em...cũng sẽ chỉ như những người khác,  tràn ngập yêu thương , tình người,...và em sẽ bình thường, thậm chí là rất bình thường...vì em chỉ hơn người khác được nụ cười, mà cuộc sống tốt đẹp thì sẽ chẳng ai khóc, đâm ra em bình thường...

Nếu câu chuyện nào cũng là một kết thúc có hậu, em sẽ chẳng phải đắn đo suy nghĩ về cuộc đời, về con người...về cả nhân tình thế thái....để rồi lại tự hỏi liệu cứ sống như thế- tức là sống thật đơn giản ấy - em có thể tồn tại...? Vì nếu biết được sống tốt sẽ được đền đáp, sống xấu sẽ bị trừng trị như chuyện cổ tích ấy thì em chả dại, chả tội gì mà sống ác để...giảm thọ cả...em sẽ cứ là em, đơn giản, vô tư, vui khi người ta vui, buồn khi người ta buồn, để rồi em có lòng tin....cho đi rồi sẽ nhận lại...

Nếu em sống trong một thế giới vô tri, em sẽ ngay tắp lự thành đồ quý hiếm, không bị đưa vào viện bảo tàng thì cũng sẽ bị đưa ra mổ xẻ phân tích...vì em mau nước mắt lắm, hay khóc hay cười, rồi hay tủi thân, hay mủi lòng nữa chứ, và tất nhiên như thế là đồng nghĩa với việc em có tình cảm, có tri giác....khác nào em thành vật thể lạ trong thế giới không tình yêu ấy....

Và sự thật...
Em vẫn tồn tại, vẫn có giá trị, và vẫn cứ ngày ngày chau mày nhăn trán suy nghĩ về nhân tình thế thái, xong lại thở dài đánh thượt than vãn....Ôi cái cuộc đời này....để rồi nhận ra em...thực sự không bình thường....

Vì người ta vẫn bon chen, vẫn vội vã, còn em....vẫn là em....sống chậm.....
Vì chẳng ai biết trước được điều gì sẽ đến, và người ta cũng chỉ sống hôm nay biết hôm nay, ích kỉ đến lạ....còn em....vẫn thế...vẫn một niềm tin, cho đi tức là đang nhận lại....ừ...hi vọng thế...hi vọng....
Vì người ta đang trở nên vô tình đến lạ....vô tình với cả những người thân yêu...được và mất những gì em chẳng biết....nhưng có một điều em chắc chắn, đó là họ đang đánh mất chính bản thân họ đấy....còn em...vẫn thế...ghét những người vô tình, ghét những người giả dối, vô cùng cảm kích và biết ơn, trân trọng những ai tốt với mình...để rồi lâu lâu lại rơi lệ vì tủi thân, vì cảm động....

Và...
Đêm đêm...
Em lại thao thức tự hỏi....
Sống như em liệu có thể tồn tại...?











0 Responses

Post a Comment