fly like a butterfly
Rồi tất cả cũng sẽ bỏ em mà đi....ngay cả anh...
Để em thành kẻ cô độc nhất thế gian này...


Nếu một ngày em biến mất khỏi thế giới này thì sao? Liệu có ai bổ nhào đi tìm em không?" . Thấy mình sao vô nghĩa với cuộc đời này???


Em ấn nút Power, màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt ngấm.
 
Ngày hôm nay em biến mất. Ngày hôm nay em làm gió đi hoang...

Em phóng xe nhằm về phía bờ sông . Phố đông người, ai ai cũng hối hả. Nhiều lúc em tự hỏi: Người ta bận gì mà người người nhao lên phía trước, thậm chí đèn đỏ cũng không buồn dừng lại; đôi khi làm người khác ngã để mình tiến lên...

Trong thành phố đầy khói bụi, đầy bon chen này những ai đi cùng hướng với em? Những ai sẽ đi ngược chiều với em? Và những ai sẽ xô em ngã?

Bờ sông lộng gió. Gió từng đợt quất vào mặt đau rát. Nước mắt chảy dài. Tại gió làm cho mắt em đau hay em đang khóc?  Em khẽ nhắm mắt cho gió thổi tung mái tóc, nghe nỗi buồn từ từ ngấm vào tim. Giá nỗi buồn như bụi vương trên áo, em sẽ đem tất cả ra sông, giặt một lần, nhờ nước sông cuốn trôi tất cả. Giá nỗi buồn như là nước mắt, em sẽ khóc một lần cho nước mắt cạn khô...

Em không biết và đôi khi em không muốn biết, nhiều lúc em thấy mình giống một đứa trẻ. Em ngốc nghếch chơi với dao và nó khiến em chảy máu. Em khóc, khóc vì đau, khóc vì tủi, khóc vì chẳng có nơi nào đổ lỗi, để dỗi hờn.

Em như kẻ độc hành đi trên đầm lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu. Thu mình bên khung cảnh một thời đã trở thành kỉ niệm, em giật mình thấy mọi thứ đã thay đổi nhiều quá. Chỗ ấy em và con Heo đã từng ngồi, đã từng ôm nhau khóc, cũng đã từng đùa giỡn thật vui vẻ, thế mà giờ đây đã chẳng đủ chỗ cho chỉ một mũi xe. Phải rồi, đã quá lâu, thời gian dần khuất lấp những dấu vết xưa. Không có gì là mãi mãi. Biết vậy sao sống mũi em vẫn cay cay. Em không có quyền bắt người khác nhìn mãi vào những thứ đã qua. Thời gian qua em làm được gì? Câu trả lời là không gì cả ngoài một việc em cố tỏ ra mình mạnh mẽ để che giấu một trái tim yếu đuối. Một kẻ hèn nhát là em đang chạy trốn. Em mải miết chạy trốn để rồi chính em rơi vào vòng luẩn quẩn. Vòng tròn như chiếc vòng kim cô bóp lấy tim em.
 
Đau nhói.

Sương thấm qua vai áo.

Lạnh.
Em quay trở về khi phố đã thưa người. Nhưng em muốn biến mất khỏi cuộc sống nhàm chán này một ngày, quay xe, kiếm người cùng đi với em vậy. Xa đấy, nhưng có người cùng đi, đến nơi  lại có người cùng say với em, sao em lại không đi...anh nhỉ.  Bật điện thoại lên. Tin nhắn báo bảy cuộc gọi lỡ.  Ai tìm em vậy? Tìm vì công việc hay sợ em bỏ đi hoang lạc lối? Kim đồng hồ đã bỏ xa con số 12.

Hết một ngày em làm gió đi hoang...và em vẫn chưa trở về...
 
0 Responses

Post a Comment