fly like a butterfly
Ngày bé, em hiếu động, chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Em di chuyển và cuộc sống cũng cứ thế quay, em  bước nhanh cuộc sống cũng dần thay đổi....
Khi lớn lên em lại muốn dừng lại....chỉ đơn giản là đứng yên một chỗ và ngắm nhìn mọi thứ chuyển động..... Em mỏi mệt vì cứ phải chạy đua với thời gian, với đời, với người, em kiệt sức vì những bước chân vội vã, nên em tìm về với bình yên....
Em tìm bình yên ở trong gió. Không phải tự nhiên em yêu gió đâu nhé. Gió không màu, không mùi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, em đã có thể cảm nhận được gió....Em thấy gió khi từng sợi tóc em bị thổi tung, bay ngược trong gió...Em thấy gió khi gió khẽ chạm vào má em, nhẹ nhàng nhưng rét buốt....Em thấy gió khi đường em về lá rơi rụng đầy, xào xạc giữa không trung....Em thấy gió khi gió mang theo hương cuộc sống, đầy mùi vị và thật thân quen....Là gió đấy....Gió cuốn theo những nỗi niềm, những yêu thương, những khắc khoải, những mong chờ....Gió mang nhiều tâm trạng nhưng gió chẳng nặng lòng....Gió vẫn phiêu diêu, tự tại và bay đi khắp chốn....Gió nhẹ nhàng.... Gió tràn đầy tình cảm.....Đã có những lúc lòng em trĩu nặng suy tư để rồi em lại tìm đến gió. Em đến một nơi chỉ có gió và em, để rồi khi nhắm mắt lại, em sẽ thấy hồn mình như đang bay theo gió.....  Phiêu bồng....Lãng du....Và vô định....Em phiêu cùng với gió và cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho em, cười vì ưu tư trong em dần tan biến, chỉ còn lại yêu thương gửi theo gió bay xa....
Em đi tìm bình yên ở màu đen đơn độc....đôi khi lạnh lùng và thật tàn nhẫn....
Mặc kệ....Vì màu đen trong em rất khác, mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong, lạnh lùng nhưng lại thật nồng ấm....Màu đen của em đấy, vụng về lắm.... màu đen nơi khóe mắt chẳng thể che được nỗi buồn trong lòng, những vết thương hằn sâu trong tim....và màu đen ấy cũng chẳng thể giấu nổi những yêu thương nồng nàn nơi ánh mắt, khi hạnh phúc đã dâng tràn...Những khi buồn em thường im lặng và lúc đó, em muốn trốn đi đâu đấy, hay đơn giản là giấu nỗi buồn vào bóng đêm, tối tăm và cô độc.., ẩn mình những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó mà ngay chính em cũng chẳng thể hiểu.... Để rồi đôi lúc em bật cười vì màu đen của em, màu đen của bóng đêm, nghệch ngoạc và thật xấu xí. Bản thân bóng đêm chẳng hề ấm áp, nhưng màu đen của bóng đêm lại làm lòng em dịu lại, trùm em bằng nỗi nhớ vô hình, phóng tầm mắt em vào không gian vô định, để rồi khi em nhắm mắt lại, cảm nhận hạnh phúc len lén nhưng đầy dịu ngọt. Và bình yên của em ở nơi đó.

Em tìm bình yên ở những cái ôm thật chặt, đôi khi từ những người chỉ mới gặp mặt một lần. Với em, vòng tay ấm, không cần phải thật lớn nhưng phải đủ rộng để cho đi và đón lấy yêu thương từ những ai có cảm nhận về cuộc sống giống em.... Những lúc cuộc đời bỏ em lại phía sau, em thường cố với tay để tìm lấy một bàn tay, một bàn tay nắm lấy em, kéo em lại thật gần, từ từ, kiên nhẫn nhặt nhạnh và vứt bỏ hết muộn phiền nơi em. Để rồi khi cuộc đời dang tay đón em trở lại, em có thể rộng lòng cho đi những nụ cười ..... Một vòng tay ấm ôm lấy và vỗ về những trái tim thơ ngây, một vòng tay ấm an ủi và sẻ chia những tâm hồn đồng cảm, một vòng tay ấm cho những ngày đông lạnh lẽo.... đủ ấm, đủ chặt để thương yêu ùa về trong em, tràn đầy ý nghĩa. Và em, em tìm được bình yên nơi ấy.
Em tìm bình yên ở những khúc nhạc không lời. Chẳng ai viết nên nỗi nhớ, chẳng ai viết nên niềm vui, nhưng tự em đấy, em thả hồn mình theo từng giai điệu, cảm nhận từng nốt nhạc theo cách riêng em. Mạnh mẽ hay sâu lắng, tĩnh lặng hay ồn ào là do em quyết định. Em vẽ nên tâm trạng và tô màu kí ức bằng cảm xúc thật, lắng nghe lòng mình thổn thức, trầm bổng theo tiếng nhạc phiêu bồng. Đơn giản, nhẹ nhàng và bình yên về bên em.

Em tìm bình yên ở blog. Em viết blog cho chính em, không cần ai hiểu, không cần ai đọc, đôi khi em viết những câu chữ thật ích kỉ và bất cần. Rồi dần dần, em viết dài hơn, chau chuốt hơn vì em không chỉ viết cho riêng em nữa. Em viết cho bạn em, những người luôn kêu ca em vô tâm, chẳng bao giờ nhắn tin hay  tâm sự chuyện gì với chúng nó, luôn trách em không cho chúng nó hiểu những suy nghĩ trong lòng. Em viết cho những người em không quen, những người thật xa lạ nhưng vô tình lại có những cảm xúc giống em....Và hơn hết, em viết cho một người thật đặc biệt, một người yêu em và em cũng yêu, có lẽ là bây giờ, là sau này, cũng có thể là không bao giờ. Với em, blog mãi mãi vẫn chỉ là những chữ cái được sắp xếp theo một trật tự nào đó, đôi khi chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn, những dấu ba chấm khiến em thấy chông chênh. Blog em mang những cảm nhận vô thưởng vô phạt, đôi khi ích kỉ với những ai đọc nó, vì bị cảm xúc của em dẫn dắt. Em tìm được bình yên nơi blog,  vì em có thể trải lòng, để ai gần sẽ gần em hơn và ai xa sẽ xa em mãi. 

Em tìm bình yên ở những cái hôn. Hôn lên môi, lên má, lên trán, lên làn da non nớt của những thiên thần bé nhỏ. Hôn vào gió, vào mưa, vào đêm, để yêu thương lướt nhẹ trên khóe môi. Hôn vì thực sự em muốn được hôn, để cảm xúc không lời được thể hiện, để hạnh phúc dâng đầy, và em, em thấy bình yên theo những chiếc hôn ùa về...
Em đi tìm bình yên ở trong em, trong từng ngõ ngách của miền kí ức. Em thích ở một mình, lúc vui cũng như lúc buồn. Em thích những lúc như thế, và cần những lúc như thế, chỉ có em với em, không một ai khác. Không có ai để em phải lẩn tránh những cảm xúc và suy nghĩ của mình, không có ai để em yếu đuối và nũng nịu. Không có ai để làm cho em phải nhớ. Không có ai để rồi em chợt thấy, bình yên không phải chỉ là tĩnh lặng, là một mình.....Mà bình yên là nơi sâu lắng những khi chông chênh em muốn tìm về, .....là nơi em khẽ nhắm mắt là có thể thả hồn mình thật thanh thản, và thật tự do..........